Chương 16: (Vô Đề)

9h sáng, trung tâm hội nghị quốc gia Bắc Kinh.

"Ngạo tiên sinh, ngài đến rồi! Thật vinh hạnh quá..." Sùng Ân

- người chủ trì buổi đấu thầu ngày hôm nay vội nhanh chân bước đến cúi đầu nghênh đón người đàn ông uy phong đang chậm rãi tiến vào từ cửa lớn.

Ngạo Lăng Cẩn trên người lúc này khoác thêm một chiếc áo măng tô dài màu đen, đôi kính râm thời thượng che đi đôi mắt sắc sảo, lại càng làm nổi bật thêm đường sống mũi cao gọn thẳng tấp. Trên thân ảnh đẹp đẽ đó của anh hầu như lúc nào cũng toát lên một vẻ cao quý khó lường.

Anh nổi bật rõ rệt tách biệt với cả đám thủ hạ đang đứng phía sau lưng, lại mang một khí chất khác hẳn với tất cả những nhà doanh nhân, thương gia đang có mặt tại đây.

Đó chính là thứ tạo nên sự khác biệt đặc trưng của Ngạo Lăng Cẩn

- một kẻ nắm trong tay quyền lực hùng mạnh nhất Bắc Kinh hoa lệ. Anh cởi bỏ chiếc áo măng tô bên ngoài, lập tức một tên thủ hạ đứng cạnh đã đưa tay cầm lấy.

Dáng vẻ trong bộ âu phục được thêu hình rồng khảm kim cương trang trọng được lộ ra. Tháo xuống cặp kính râm, Ngạo Lăng Cẩn đưa mắt nhìn vào tấm banner rất to được trưng bày ngay trung tâm đại sảnh. Bên trên tấm banner là hình ảnh quy mô của khu phức hợp vừa mới triển khai thi công Sky Garden.

Rãnh môi thoáng cười kiêu căng, khẽ nói một câu thật nhỏ: "Nguỵ Thái Văn... đứa trẻ này vẫn cần biết, trên đời này có những thứ không nên động đến!"

Cánh cửa phòng hội trường được mở ra, từng bước chân của Ngạo Lăng Cẩn chậm rãi tiến vào trên lối đi đuoc trải thảm đỏ. Đến khi ngồi xuống chiếc ghế ở vị trí đặc biệt đối diện với Nguỵ Trình một cách ngạo nghễ nhất, anh mới nhìn sang đối thủ lớn nhất của mình mà nhướng nhẹ hàng lông mày.

"Ngạo... Ngạo Lăng Cẩn!" giọng Nguỵ Trình cao lên rõ rệt, hai mắt lão căng ra khi đột ngột đối mặt với kẻ địch mạnh nhất của mình trong buổi thầu quan trọng ngày hôm nay.

Lão quay sang nhìn tên trợ lí, lại trừng mắt tức giận mà hỏi: "Tại sao buổi thầu này lại có hắn tham gia kia chứ? Một chút thông tin trước đó tại sao không điều tra cho rõ..."

"Tôi thành thật xin lỗi. Thông tin Ngạo tiên sinh tham gia buổi đấu thầu.... chỉ mới vừa xác định vào sáng ngày hôm nay!"

Lỗ tai của Nguỵ Trình như bị ù đi khó chịu vô cùng, ông nghiến răng cố nén giận mà quay sang nhìn lấy Ngạo Lăng Cẩn. Rõ ràng, nhìn thái độ cùng biểu diện khiêu khích đó, Nguỵ Trình đây cũng đủ hiểu... chắc chắn Ngạo gia lại lần nữa muốn chơi khăm Nguỵ gia.

Mép môi dần dần thả lỏng, Nguỵ Trình cố giả vờ nở một nụ cười thật nhẹ mà đi đến trước mặt Ngạo Lăng Cẩn, từ tốn nói: "Ngạo tiên sinh, không ngờ ngài tự dưng cũng có hứng thú với buổi thầu ngày hôm nay. Ngọn gió nào rốt cuộc không biết lựa hướng mà thổi ngài bay đến đây vậy?"

"Nguỵ Thái Văn!" Ngạo Lăng Cẩn một chân bắt chéo, bàn tay có đeo một chiếc nhẫn bằng cẩm thạch khẽ nhịp trên đùi, dửng dưng đáp.

Nhìn sắc mặt dần biến dạng của Nguỵ Trình, anh nhếch môi cười khẩy thành tiếng một cái rồi lại tiếp: "Tôi đến đây là vì đứa con trai yêu quý của ông! Chẳng có ngọn gió nào trên đời này có thể thổi bay được ba từ Ngạo Lăng Cẩn... mong Nguỵ lão gia ông đây... nhớ cho kĩ!"

"Nguỵ Thái Văn... làm sao... làm sao có thể... Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây?" Nguỵ Trình lấp bấp trong họng, quang cảnh đông đúc của thương gia, doanh nhân lẫn các cánh phóng viên, nhà báo trước mặt ông như càng làm cho đầu óc lão ta thêm chao đảo.

Nguỵ Trình quay sang khẽ nói vào tai trơ lí: "Gọi ngay cho thiếu gia, bảo nó ngày hôm nay không đuoc rời khỏi dinh thự nửa bước. Đợi tôi về nói chuyện với nó..."

***

Lam Hạ cả một buổi sáng quanh quẫn trong phòng không dám bước ra ngoài, mặc dù Ngạo Lăng Cẩn đã rời khỏi Bạch Ngự dinh đã khá lâu, nhưng không hiểu sao trong lòng cô cứ cảm thấy đâu đâu trong cái toà đài rộng lớn này, khắp nơi đều có hình bóng của anh.

Biểu diện đêm qua của anh khảm sâu vào trong trí óc của Lam Hạ, làm cô không tài nào tập trung được cho bất cứ việc nào khác. Dù là ăn, hay đọc sách, hay thậm chí là ngâm mình trong bồn tắm trong đầu cô vẫn hiện rõ mồn một ánh mắt thâm sâu tình ý của anh.

Đến cả hơi thở nam tính mạnh mẽ cùng cái hôn cuồng nhiệt cũng vẫn còn vương vấn mãi trên cánh môi mềm mại của cô chẳng chịu rời đi. Cứ nhìn vào gương, Lam Hạ lại vô thức đưa tay chạm nhẹ lên bờ môi của mình rồi lại bất giác nhớ đến mùi vị mị hoặc của cái hôn lần đầu tiên mà cô đuoc biết.

Nhưng trớ trêu, nụ hôn đầu lại do Ngạo Lăng Cẩn dạy cho cô. Những cử chỉ mơn trớn, khêu gợi trên từng tấc da thịt của cô cũng là do một tay anh động chạm vào mà để lại cảm giác tham luyến không thể kháng cự.

"Mình bị điên thật rồi... Có phải mình thích cha nuôi đến phát bệnh rồi không? Mình có cần... đi tìm bác sĩ tâm lí để điều trị càng sớm càng tốt?" Lam Hạ khổ sở lẩm bẩm trong miệng, cô nằm lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn. Hết kéo chăn bông cuộn tròn như một cái sushi, cô lại úp mặt lên gối mà kêu trời than đất.

Đột nhiên, chiếc di động của Lam Hạ để trên bàn reo lên làm cô giật mình. Chui ra khỏi chăn bông, cô cầm lấy điện thoại mà nhìn lấy, thấy người gọi đến là ai, hai mắt cô hơi tròn xoe mà thốt lên: "Nguỵ Thái Văn!"

"Con thích Nguỵ Thái Văn?"

"Nguỵ gia và Ngạo gia là kẻ thù không đội trời chung..."

"Con tuyệt đối không được qua lại với tên tiểu tử họ Nguỵ đó!"

Từng lời nói cùng vẻ mặt đầy giận dữ của Ngạo Lăng Cẩn vô thức vang lên trong đại não của Lam Hạ, khiến cô cảm thấy một đợt ớn lạnh chạy dọc khắp cả sống lưng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!