"Cha nuôi... không... ưm!" thân thể mềm mại như lụa của Lam Hạ bị gói gọn trong tay Ngạo Lăng Cẩn. Một tay lại ghì chặt sau gáy của cô khiến cô nhất cử nhất động đều hoàn toàn bị bài xích không đường trốn chạy.
Cánh môi hồng nhuận bị hôn đến đỏ ửng, cổ họng của Lam Hạ cũng vì vậy mà mỗi lúc mỗi trở nên khô khan khó chịu. Ngạo Lăng Cẩn đã từ lâu tham luyến cái tên này của cô, tham luyến tất cả những gì thuộc về cô.
Chính bản thân một tên bá chủ trong giới hắc đạo như anh cũng không nghĩ, có một ngày lại như một tên si nhân đắm chìm trong bể tình mộng mị, trầm luân trong một đáy mắt thơ dại không điểm chút bụi đời. Lam Hạ hệt như một cái nắng nhẹ đầu mùa đằm thắm khẽ phủ xuống cuộc đời Ngạo Lăng Cẩn
- màu nắng nhạt có lẽ cả một đời sẽ bất tru bất diệt.
Đầu óc non nớt đơn thuần của Lam Hạ hiện giờ hỗn loạn vô cùng. Cách đây ba năm, nụ hôn mà cô nghĩ là Ngạo Lăng Cẩn vô tình đánh rơi lên trán cô hoá ra lại không đơn giản như cô đã nghĩ. Để bây giờ, khi kịp nhận ra thì sự việc lại đi quá xa. Cánh môi thường ngày trông lạnh lẽo là thế của anh nhưng lại mang một hơi thở nóng rực như hoả nhiệt bao trùm khắp cơ thể lẫn thần kinh của cô.
Bàn tay Lam Hạ đưa lên cố đẩy lấy thân người Ngạo Lăng Cẩn, nhưng anh lại ngang tàn ghì chặt cô hơn. Đem đầu lưỡi bạt mạng tiến công sâu vào càn quét mọi dư vị ngọt ngào như mật hoa nơi cánh môi của cô. Sự vùng vẫy yếu ớt của cô trong tay Ngạo Lăng Cẩn vô tình làm rơi búi tóc được cô ghim hờ bằng một cây bút. Từng làn tóc đen ánh mềm mướt như nhung được bung xoã bay nhẹ trước cơn gió đêm đang hờ hững lùa vào.
Bước chân Ngạo Lăng Cẩn tiến tới, dồn ép thân người Lam Hạ ngã nhào rơi xuống mặt nệm. Trên nền xám tro của ga nệm, làn da trắng trẻo của cô lại càng được tôn lên nổi bật. Hệt như một viên ngọc nhỏ toả sáng rực rỡ giữa một mảng màu u ám.
Cánh môi của Lam Hạ bị Ngạo Lăng Cẩn hôn đến sắp sưng tấy, cô nhíu mày đánh vào lưng anh thật mạnh. Bất chợt, người đàn ông bên trên dừng lại, anh rời khỏi cánh môi đỏ chót kia, lại đem đôi nhãn khí lạnh lùng nhìn cô.
Lam Hạ trong lòng rộ lên tia kinh sợ, khi trong đáy mắt thâm sâu vốn có đó của Ngạo Lăng Cẩn không đơn gian chỉ là sự áp đảo thường thấy
- mà còn có sự hiện diện của dục vọng chiếm hữu. Lam Hạ nhỏ bé bị thâu gọn nhấn chìm vào trong đáy mắt ngang tàn đó của anh, cô run rẫy, khẽ hé môi gọi lấy anh một cách nhỏ xíu.
"Cha nuôi..."
Rãnh môi Ngạo Lăng Cẩn chợt cong nhẹ, ngón tay cái cố tình lướt qua cánh môi dưới mềm mại của Lam Hạ. Đôi mắt lại lần nữa ánh lên tia gian trá, một thanh âm thâm trầm như sỏi như đá khẽ cất lên một tiếng, thật ngắn gọn: "Hạ!"
Tiếng gọi vừa khơi gợi lại rất nhẹ nhàng, tha thiết của Ngạo Lăng Cẩn như đánh động đến từng tế bào thần kinh của Lam Hạ. Cô cảm giác chạy dọc khắp thân thể mình là một mạch xúc cảm kì lạ đang cuộn trào như sóng vỗ.
Cánh môi nhỏ nhắn của cô khẽ run mấp mấy, cô đưa đôi mắt ngơ ngác lẫn khó hiểu nhìn anh, nhẹ giọng thốt lên: "Cha nuôi! Cha... cha có biết cha đang làm gì hay không?"
"Vậy... con có biết hiện giờ, dáng vẻ của con trông ra sao hay không?" Ngạo Lăng Cẩn trầm giọng hỏi ngược lại Lam Hạ. Phút chốc làm cô lúng túng, toàn bộ dung mạo thanh tú kia một lúc được đỏ bừng, nóng hổi.
Bàn tay ấm áp của Ngạo Lăng Cẩn bất thình lình đưa lên chạm vào bờ vai nhỏ của Lam Hạ, thật nhẹ nhàng, anh kéo lấy sợi dây áo tuột khỏi vai cô. Bờ vai trần trơn nhẵn mau chóng được lộ ra một cách hoàn hảo.
Lam Hạ giật mình, cô như hoàn hồn trở lại sau khi bị thả trôi vô định trong một mớ cảm xúc vô hình. Cô bắt đầu phản kháng, bàn tay mảnh khảnh vừa đưa ra đã bị Ngạo Lăng Cẩn ghì chặt xuống nệm.
"Cha nuôi... Con biết con sai rồi! Con không qua lại với Nguỵ Thái Văn nữa! Con xin lỗi..." Lam Hạ mếu máo van xin, nhìn cô chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang ra chiều nũng nịu trong đôi mắt đầy lửa dục của Ngạo Lăng Cẩn.
Năm ngón tay của anh âu yếm đan xen vào nước tóc mềm mượt mát lạnh của Lam Hạ, biểu diện lạnh lùng không chút biến động, anh lần nữa hạ thấp gương mặt hôn lấy cánh môi của cô con gái nhỏ.
Thân thể Lam Hạ bị ghì chặt, dưới sức đè nặng nề từ vóc người to lớn của Ngạo Lăng Cẩn, cô hoàn toàn bị anh đưa vào thế bí. Đầu lưỡi của anh ngang ngược tách lấy cánh môi đang mím chặt mà tiến sâu vào trong. Nhẹ nhàng, từ tốn thưởng thức mùi vị trinh nguyên mới mẻ của thiếu nữ vừa đạt độ tuổi trưởng thành.
"Ưm... hm!" nơi cổ họng Lam Hạ chỉ còn những thanh âm vô nghĩa không rõ. Thần kinh bị bức đến sắp căng đứt thành từng đoạn, thân nhiệt bỗng chốc lại nóng lên một cách kì lạ. Cảm xúc thi nhau dằn xé, đấu tranh trong cõi lòng của cô, những mảnh kí ức vụn vặt về Ngạo Lăng Cẩn đang dần bị vỡ nát. Cha nuôi của cô rốt cuộc là một nguòi như thế nào? Tại sao đã bao nhiêu năm trôi qua, mọi sự hiểu thấu về con người này chỉ vỏn vẹn là một con số không tròn trỉnh.
Bất chợt, cơ thể nằm dưới người Ngạo Lăng Cẩn vùng vẫy điên loạn hơn khi Lam Hạ cảm nhận một sự mơn trớn đang lướt nhẹ lên chân cô rồi trượt dần vào dưới lớp váy ngủ.
Bàn tay của Ngạo Lăng Cẩn mặc nhiên tự tại động chạm lên vùng da thịt non mềm sau làn váy ngủ mát lạnh. Từng ngón tay chậm rãi xoa nắn cặp mông căng tròn của Lam Hạ, lại tham lam hơn khi luồn vào mảnh quần lót bé xíu mà trực tiếp động chạm lên da thịt mướt mát
Làn váy ngủ dài chạm gối của Lam Hạ bị một tay Ngạo Lăng Cẩn vén cao lên tận bụng. Mảnh quần lót màu hồng nhạt bằng vải ren gợi cảm nhanh chóng đập ngay vào mắt anh. Buông bỏ cánh môi của cô, anh lại tiếp tục hôn dần xuống nơi cổ gợi cảm. Từng chút đem mọi tấc da thịt với hương vị hoàn hảo của cô nuốt vào trong khoan miệng.
Liếm láp nhẹ nhàng nơi xương quai xanh tinh tế, bàn tay theo từng dòng dục tính trượt dọc theo đường cong cơ thể của Lam Hạ, thích thú sờ lên chiếc bụng phẳng lì, chạm quanh lỗ rốn những vòng tròn đầy khiêu khích khiến cô vô thức nổi đầy gai óc.
Bất chợt, khi cánh môi Ngạo Lăng Cẩn hôn xuống gò ngực của Lam Hạ, anh hoàn toàn có thể nhận ra... lồng ngực của cô đang thổn thức từng cơn. Anh dừng mọi hành động đang diễn ra trên thân thể cô, ngẩng cao khuôn mặt nhìn chằm chằm vào dung mạo kiều mị.
Đầu lông mày Ngạo Lăng Cẩn thoáng nhíu lại, khi thứ anh nhận lấy từ Lam Hạ là một biểu diện lạ lẫm... lần đầu tiên trong suốt chín năm qua anh mới được trông thấy.
Trong đôi mắt to tròn trong trẻo thường ngày của Lam Hạ là một sự kinh khiếp đến tột độ. Thứ nước ướt át kia nhuốm đầy cả đôi đồng tử đẹp đẽ vốn có. Cổ họng cô liên tục bật ra những tiếng uất nghẹn nghe thôi cũng đã vội đau lòng.
Ngạo Lăng Cẩn lặng người nhìn cô gái dưới thân mình khóc đến toàn thân run rẫy. Cửa miệng buông ra một tiếng thở dài đầy mệt mỏi, anh thả lỏng cơ thể, một lúc bất chợt nằm ngã sang một bên.
Lam Hạ căng mặt, hàng mi ướt đẫm khẽ dao động. Yết hầu cô trượt xuống vài cái, lấy lại bình tĩnh mà chầm chậm đưa mắt nhìn sang người đàn ông nằm sát bên cạnh mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!