Giọng Dung Hoan trầm xuống, đầu dây bên kia lại một lần nữa rơi vào trầm mặc quỷ dị. Cô khẽ cắn môi, khi vừa rơi vào lo lắng, cuối cùng cũng có tiếng động từ bên kia truyền đến.
Giọng nói rất thấp, như đang kìm nén cảm xúc nào đó: "Chỉ hai người?"
"Vâng…… cháu và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi, chơi xong cháu sẽ về ngay."
Cuối cùng anh nói:
"Trước 10 giờ."
Nghe vậy, cô không tiếng động thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe môi nơi anh không nhìn thấy khẽ cong lên, nhẹ giọng: "Cảm ơn chú Phó."
Ngắt cuộc gọi, Dung Hoan cầm điện thoại, dựa vào tường, tâm trạng vốn dĩ nên vui vẻ nhưng không biết tại sao lại có cảm xúc khác thường nổi lên trong lòng.
Trong đầu cô không hiểu sao lại xuất hiện một ý nghĩ: Tuy vừa rồi anh đồng ý, nhưng cô đi chơi, cũng không báo cho anh một tiếng, anh…. Tức giận có phải không?
–
Ở đầu dây bên kia, Vũ Lương nhìn Phó Tư Diễn nói xong câu cuối cùng, ném điện thoại lên trên bàn, sắc mặt u ám nặng nề, một màu đen âm u bao phủ lấy con mắt anh.
Hương trà tràn ngập trong không khí, âm thanh du dương của đàn cổ chậm rãi truyền ra từ bên cạnh bức bình phong, như ẩn cư trên núi rừng.
Âm thanh tuyệt đỉnh, nhưng lúc này cũng không thể xoa dịu cái mày cau chặt của người đối diện. Vũ Lương thấy vậy, đặt tách trà lên bàn trà cổ kính, nghiêng đầu nhìn về phía sườn bình phong: "Chỉ cần đàn đến đây thôi."
Vài tiếng sột soạt từ bên kia, là tiếng đứng dậy rời đi.
Vũ Lương đặt ly trà đã pha trước mặt Phó Tư Diễn, đuôi lông mày hơi nhướng: "Cháu gái nhà cậu lại có chuyện gì à?"
Chỉ cần một cuộc điện thoại, đã hoàn mỹ đuổi đi hứng thú thưởng trà ngon của Phó đại thiếu gia.
Phó Tư Diễn không phản ứng, một lần nữa cầm lấy điện thoại, gọi một cuộc gọi khác: "Kế Sâm, Dung Hoan ở DC, cậu cho người đi xem tình huống ở đó như nào."
Vũ Lương nghe vậy, cười: " Con bé đến DC? Đó không phải là địa bàn của cậu à, lo cái gì."
Phó Tư Diễn ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh ta một cái, Vũ Lương thức thời ngậm miệng lại, trong lòng lại đang kinh ngạc vì Phó Tư Diễn lại quan tâm cô gái này đến như vậy.
Không quá ba phút, Kế Sâm đã gọi lại, báo cáo không giấu giếm chuyện gì: "Dung tiểu thư đang cùng uống rượu với một người con trai ở lầu một, cậu ta là thiếu gia nhỏ nhà họ Tất, nhìn qua thì hai người chỉ đơn thuần uống rượu nói chuyện phiếm, không có hành động thân mật nào. Phó tiên sinh, có cần mở một phòng bao riêng trên tầng hai rồi mời tiểu thư đi lên không?"
Hàng lông mày của Phó Tư Diễn giãn ra, "Đừng quấy rầy con bé, cậu mà tự mình đến đó, ở trong quán quan sát, có chuyện gì thì báo cho tớ biết."
"Vâng."
Cúp điện thoại, anh dựa vào thành ghế, một tay chống đầu, đôi mắt hơi khép lại, Vũ Lương nhìn thế trêu chọc: "Có vẻ cháu gái nhỏ không làm cậu bớt lo, Phó gia, nếu không thể dạy dỗ, giao cho tớ đi, tớ giúp cậu dạy."
Phó Tư Diễn giương mắt nhìn Vũ Lương cười đến méo mặt, ánh mắt lạnh băng hung hăng lườm:
"Phắn đi."
Đầu lưỡi Vũ Lương chống lên hàm trên, không thể thu lại ý cười, "Sao, luyến tiếc à?"
Phó Tư Diễn im lặng hai giây, bỗng nở nụ cười hờ hững, đôi mắt đen nhánh hơi lạnh lẽo.
Vũ Lương bị nụ cười làm sững sờ, sau đó bên tai nghe được giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn của Phó Tư Diễn ——
"Là của nhà cậu à, mà dám mơ ước?"
Vũ Lương: "……???"
–
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!