Editor: Mia
Beta: Phương
Phó Tư Diễn nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Dung Hoan, tiến lại gần thêm một bước, để cô cách hồ bơi xa chút, lông mày anh rũ xuống, khuôn mặt như đang cười.
Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Dung Hoan làm cô sợ tới mức nói không ra lời, ngẩn ra.
Phó Tư Diễn nhướng mày, mỉm cười, đẻ thấp thanh âm:
"Cô gái nhỏ, còn nói chú không đẹp trai? Cháu xem đến ngây người rồi."
Dung Hoan còn chưa trả lời, bên cạnh liền vang lên âm thanh một chuỗi chuông bạc: "Chú Phó!"
Thẩm Như nhìn thấy Phó Tư Diễn, kích động mà xông tới, anh buông hai tay đang nắm lấy vài Dung Hoan, mỉm cười với Thẩm Như: "Như Như lại cao lên không ít?"
Thẩm Như thẹn thùng mà sờ đầu: "Chỉ có một mét sáu mươi lăm thôi."
Anh đánh giá Thẩm Như cùng Dung Hoan, liền nổi hứng trêu chọc, "Chà, so với Hoan Hoan còn cao hơn."
Dung Hoan: "……" Đi giày vào mình cũng được một mét sáu mà……
Dương Tuyết chạy tới, nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cũng rất kinh ngạc, "Chú là ai?"
Dương Sóc vừa vặn xuống lầu, tiến đến giới thiệu, biết được Dung Hoan cùng Phó Tư Diễn còn chú cháu, vì vậy ông đã đề nghị mọi người ở lại cùng dùng cơm.
Ba cô gái nhỏ tiếp tục vui chơi, giáo sư Dương mời anh vào nhà uống trà.
Phó Tư Diễn gật đầu, trước khi rời đi còn hướng Dung Hoan mỉm cười một cái. Anh đi rồi, Dương Tuyết kìm nén trái tim đang đập của thiếu nữ: "Chú của cậu đẹp trai quá nha."
Thẩm Như gật đầu như gà mổ thóc, "Tớ đã nói rồi, tớ có một ông chú siêu đẹp trai."
Thẩm Như vỗ vai Dung Hoan đang phát ngốc, "Nghĩ gì thế?"
"Không có……" Dung Hoan vội vàng bước sang một bên, điều đọng lại trong đầu cô lúc này là thanh âm nói chuyện vừa rồi của Phó Tư Diễn, cô chạm vào khuôn mặt nóng bừng của mình rồi cụp mắt xuống.
Vốn dĩ Thẩm Như muốn ở lại ăn cơm với Dung Hoan, nhưng cô nhận được điện thoại từ mẹ và phải về nhà. Dung Hoan cũng muốn quay về với cô ấy, nhưng Phó Tư Diễn đã ở đây dùng bữa hiển nhiên anh cũng yêu cầu cô ở lại với mình.
Dương Tuyết bưng hai đĩa cherry đến phòng khách, hỏi: "Dung Hoan, chú ấy có thích ăn anh đào không?"
"Tớ không biết."
Dương Tuyết bẹp bẹp miệng, "Không sao, tớ cứ đưa lên vậy." Cô ta lên tầng, gõ cửa rồi đi vào, thấy Phó Tư Diễn cùng giáo sư Dương đang chơi cờ.
"Ông ơi, ăn trái cây ạ." Đặt một đĩa trước mặt ông nội, đặt đĩa còn lại bên cạnh Phó Tư Diễn với giọng nói ngọt ngào, "Chú Phó, chú cũng ăn đi ạ. Quả anh đào này rất ngọt."
Anh nhàn nhạt nói lời cảm ơn, Dương Tuyết vui vẻ báo cáo với Dương Sóc: "Ông nội, hôm nay cháu đánh đàn rất nghiêm túc, còn được thầy khen."
Ông tràn đầy ý cười: "Thật ngoan."
"Ông ơi, vậy cháu xuống nhà đây." Dương Tuyết nói, mắt vẫn liếc nhìn Phó Tư Diễn, nhưng cô ta thấy anh không hề đả động vào đĩa anh đào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ta lấy một lần.
Cô ta có chút tức giận, vừa bước ra đã thấy người giúp việc cầm chiếc váy trắng mình mua ở nước ngoài, vẻ mặt thay đổi, không còn là giọng điệu tử tế như trong thư phòng vữa nãy, "Váy cần phải giặt tay rồi mới phơi. Ngày mai tôi muốn mặc nó!"
"…… Vâng, tiểu thư."
Dương Tuyết trừng mắt nhìn người giúp việc, vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Dung Hoan đang đứng trước dương cầm của cô ta, suýt chút nữa còn chạm tay vào.
Dương Tuyết cau mày quát cô: "Không được động vào!" Cô ta kéo Dung Hoan đến trước mặt mình, túm lấy cổ tay cô, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Cây đàn này được đặt ở nước ngoài, rất đắt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!