Chương 4: Cháu gái

Editor: Phương

"Cô nhóc vô lương tâm này, quên mất là ai hôm qua cứu cháu rồi hả?"

Ánh mắt người đàn ông mang theo ý cười chăm chú nhìn gương mặt cô gái, lệ chí bên cạnh khóe mắt như sáng lấp lánh.

Dung Hoan bỗng dưng dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giả vờ bình tĩnh nói:"Việc hôm qua……cháu không nhớ rõ."

Cô nhóc này.

Có thể không chớp mắt mà nói dối được.

Anh không giận nhưng lại cười, thanh âm hơi hơi nhấn:"Trí nhớ của Hoan Hoan kém như vậy sao, việc tối hôm qua dùng bình rượu đập vào đầu người khác chắc cũng không nhớ rõ đâu nhỉ."

"……?!"

Dung Hoan hoàn toàn ngây dại.

Không phải video giám sát hỏng rồi sao?!

Cô dời tầm mắt, đầu ngón tay trắng nõn miết làn váy, suy nghĩ cái gì đó, một lúc lâu sau mới nói:"Tối hôm qua là hắn ta tới quấy rầy cháu trước."

Ngụ ý là hành động sau đó của cô về tình cảm có thể tha thứ được.

Con ngươi của anh chợt lóe ra cảm xúc không tên, sau đó giơ tay dịu dàng xoa lên đỉnh đầu của Dung Hoan, thanh âm pha lẫn ý cười thấm vào trong lòng cô:"Ừ, cháu làm rất tốt."

Dung Hoan sửng sốt, ngước lên đối diện với ánh mắt của anh thì lại thấy đôi môi mỏng của anh hé mở, tiếp tục nói:"Nhưng cháu là con gái, làm như vậy rất là nguy hiểm, không cẩn thận sẽ làm mình bị thương, cháu biết không?"

Ánh sáng ấm áp của ánh trăng chiếu xuống ban công cùng với những cơn gió nhẹ nhàng và mềm mại làm say lòng người.

Giống như có một tiếng trống nhỏ gõ vào lòng cô.

Cô không nghĩ tới anh sẽ nói:"Cháu làm rất đúng."

Khi còn nhỏ, cô ở trường bị một nam sinh khác bắt nạt, người kia ngồi ở sau cô lúc nào cũng túm tóc, muốn chọc cho cô khóc. Dung Hoan cuối cùng cũng không nhịn được nữa đánh cậu ta một cái. Nam sinh đó khóc lóc chạy đi tìm thầy giáo mách lẻo, thầy giáo cũng không phân rõ trái phải mà nói cô không có giáo dưỡng, dù có bị sao đi nữa cũng không được đánh người khác, bắt cô xin lỗi nam sinh kia.

Nhưng mà anh lại không phải người như vậy. Anh nghe xong lời giải thích của cô cũng hiểu biết được sự việc lúc đó xảy ra.

Cô gật đầu, đột nhiên nói: "Cảm ơn……"

Cảm ơn chú từ tối hôm qua đến sáng hôm nay vẫn luôn giúp đỡ cháu.

Anh nghe vậy, đuôi lông mày nhướng lên, giọng nói nhẹ nhàng hỏi lại cô:"Cháu muốn gọi chú là gì cơ?"

Thân mình cô hơi cứng lại, giật giật môi, đôi mắt bị hàng mi dày che khuất, đầu ngón tay trắng nõn xoắn xuýt vào với nhau.

Mở miệng, nhẹ nhàng gọi:

"Chú Phó."

Phó Tư Diễn ngẩn ra, một góc trong lòng như sụp đổ, đầu lưỡi chống hàm trên, không tiếng động cười nói:"Ừ."

Lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên, Phó Tư Diễn phục hồi tinh thần lại, nhíu mày, đứng dậy.

Dung Hoan lui ra phía sau một bước, nói: "Cháu về phòng đây."

Anh gật đầu, Dung Hoan xoay người, trước khi đi ra còn nghe được Phó Tư Diễn nói gì đó với đầu bên kia, loáng thoáng như gọi:"Bạch Ngưng." Giọng nói vẫn đầy ý cười y như lúc nói chuyện với cô.

Dung Hoan trở lại phòng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của chính mình trong gương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!