Bàn ăn vốn đang vui vẻ, đột nhiên rơi vào vắng lặng tưởng chừng như vô tận.
Thìa sứ trắng tuột khỏi tay Dung Hoan, vào trong bát canh, "tõm" một phát, nước canh nóng bắn tung tóe, mấy giọt bắn lên tay cô, từng nốt đỏ chót hiện lên.
Đau đớn khiến cô lấy lại tinh thần ngay lập tức, đột nhiên rụt tay lại.
Ông cụ lên tiếng: "Không sao chứ? Bị bỏng rồi hả?"
Phó Tư Diễn nhăn mày, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, xem xét mấy lần, dắt cô tới bồn rửa tay trong nhà bếp.
Nước lạnh chảy trên làm da đỏ ửng, Dung Hoan cúi đầu, cảm nhận xúc cảm ấm lòng từ lòng bàn tay anh lưu lại trên tay mình, tim đập thình thịch vang dội.
Trái tim anh cũng rối loạn, cụp mắt nhìn cô chằm chằm, một lúc sau anh mới lên tiếng: "Có thể cẩn thận một chút không hả?"
Cô không đáp.
Giây phút này, câu ông cụ Dung vừa nói vẫn còn quanh quẩn bên tai cô, Dung Hoan nhẹ nhàng rút tay về, giọng điệu thờ ơ xa cách: "Cháu không sao rồi."
Cô cụp mắt, quay người đi về bàn ăn.
Cô hoàn toàn không biết người đàn ông nhìn thấy phản ứng này có cô thì lông mày nhíu chặt lại hơn.
Dung Khang Đạt nói với Dung Hoan: "Nào qua đây, ông múc canh cho con."
Dung Hoan cong khóe miệng: "Con múc canh cho ông mới đúng chứ nhỉ?"
Phó Tư Diễn ngồi xuống, cô cúi đầu ăn canh, cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đàn ông đối diện đang nhìn mình. Một lúc lâu sau cô bỗng hỏi: "Ông ơi, ông nói chú muốn thử với dì Từ sao?"
Câu chuyện lại quay về quỹ đạo, Dung Khang Đạt gật đầu: "Sao thế? Hoan Hoan từng gặp dì Từ đó chưa?"
Dung Hoan cười: "Gặp rồi ạ, dì Từ rất xinh đẹp, đứng cạnh chú… Rất xứng đôi." Cô nhìn Phó Tư Diễn.
Mắt Phó Tư Diễn tối xuống.
Ông cụ cười ha ha: "Quả nhiên cháu gái ông tinh mắt giống y như ông." Ông quay sang phía Phó Tư Diễn, "Tư Diễn, vừa nãy Nhụy Sương gọi điện cho bác, nghe tin bác về nên bảo chiều sẽ tới thăm bác, tối nay cháu ở nhà ăn cơm nhé."
Giọng Phó Tư Diễn lạnh lùng: "Tối nay cháu có việc ở trường rồi."
"Chú ơi, chú ở nhà đi nhé? Người dì Từ muốn gặp nhất là chú mà." Trong mắt Dung Hoan toát ra ý cười dịu dàng.
Người đàn ông im lặng chốc lát, lạnh lùng cười: "Được rồi, chú ở nhà."
Dung Khang Đạt nhìn tương tác của hai người, không nói gì.
…
Cơm nước xong, Dung Hoan chạy bình bịch về phòng, vừa bước vào trong cô đã khóa cửa lại, nhảy lên giường tức giận ôm chặt lấy gấu bông, "Phó Tư Diễn chết tiệt, cứ để chú và Từ Nhụy Sương ở bên nhau suốt đời suốt kiếp yêu nhau không dời đi!"
Cô giậm chân, vùi đầu vào trong chăn phát tiết lăn lộn hai vòng.
Mấy phút sau, cô nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà đờ đẫn, trong lòng lại như ăn phải chanh vậy.
Cô tưởng rằng chuyện của Từ Nhụy Sương coi như xong rồi, không ngờ ông nội trở về lại thay đổi ảo tưởng vốn rất tốt đẹp của cô.
Cô xoa đôi mắt cay cay, không để mình rơi nước mắt.
Bên kia, Phó Tư Diễn tới phòng sách tìm ông cụ. Anh đi vào, chưa nói gì Dung Khang Đạt đã cất lời: "Tư Diễn, qua đây pha cho bác tách trà."
Phó Tư Diễn ngồi xuống, lấy một nhúm nhỏ Bích La Xuân loại xịn trong hộp ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!