Chương 27: (Vô Đề)

Người trong phòng học dần tản đi, chỉ còn lại Dung Hoan và Tô Nhã Vân.

Dung Hoan nhìn cô ta dừng nước mắt nhưng vẫn luôn cúi đầu, nếu người ngoài nhìn còn tưởng rằng Dung Hoang bắt nạt cô ta thế nào đó.

"Có gì muốn nói thì cậu nói đi." Dung Hoan lên tiếng.

Tô Nhã Vân mím môi, sau một lúc lâu mới lí nhí: "Tôi xin lỗi cậu được không, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa, cậu nói với chú của cậu một tiếng, đừng khiến bố tôi thất nghiệp…" Cô ta sợ sau khi về nhà bố cô ta sẽ đánh mình.

Dung Hoan ngẩn người chốc lát: "Chú của tôi?"

Tô Nhã Vân kể chuyện Phó Tư Diễn hôm qua cho cô nghe, Dung Hoan không ngờ hôm qua lúc cô bị thương, Phó Tư Diễn lại ngầm làm nhiều chuyện vì cô như vậy.

Dung Hoan nhíu mi: "Đó là chuyện của chú tôi, nếu cậu biết sợ thì đừng có làm ra chuyện như vậy."

Hốc mắt Tô Nhã Vân lại đỏ lên.

Dung Hoan thở dài một hơi, nhìn cô ta nói: "Tôi thật sự không hiểu bình thường tôi chọc chỗ nào tới cậu, tôi và cậu có liên quan gì à?"

Tô Nhã Vân nói vài câu, chân mày Dung Hoan nhướng lên, nhưng cô nghe được một nửa thì điện thoại cầm trong tay vang lên.

Trên màn hình hiện chữ "Chú Phó".

Cô để lại cho Tô Nhã Vân câu cuối cùng: "Sau này cách xa tôi một chút, dù không có chú của tôi, cậu cũng không trêu vào tôi được."

Ra ngoài phòng học, Dung Hoan đứng dưới bóng cây nhận điện thoại của Phó Tư Diễn, chân mày lạnh băng lập tức khôi phục lại sự mềm mại: "Chú Phó -"

"Nhóc con chạy đến trường học à?"

"Vâng ạ."

Giọng anh trầm đi vài phần, như là dạy dỗ: "Hôm qua còn đau đầu, hôm nay chưa nghỉ ngơi đàng hoàng đã chạy loạn."

Cô cắn môi cụp mắt: "Cháu…"

Cô còn chưa nói xong, điện thoại bên tai đã bị người lấy đi từ phía sau, cô hoảng hốt quay đầu lại, đối diện với đôi mắt hoa đào của Phó Tư Diễn đang mỉm cười.

Đôi lông mi dài ngả ngớn, môi mỏng nhếch lên mang nụ cười nhạt, giọng nói trầm thấp lười biếng khẽ nói với cô:

"Hoan Hoan không nghe lời, chú nên phạt thế nào đây?"

Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài dáng dài màu đen, cổ tay áo tinh xảo được vén lên lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay, chỉ đứng đó đã toát ra khí chất tuấn tú cổ điển.

Cô không biết chú đến sau lưng mình từ lúc nào, trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch.

"Hửm?" Hình như anh có ý định trêu cô.

Cô lấy lại tinh thần, chớp mắt ngập ngừng nói: "Vậy… thì không cho cháu ăn cơm."

Anh không nhịn được cười, giơ tay lên xoa mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu cô: "Đùa cháu thôi, chú không nỡ đâu."

"Đi thôi, đi ăn cơm nào."

Cô đang muốn đi thì thấy tầm mắt của Phó Tư Diễn dừng trên người mình, cô còn đang khó hiểu thì chợt nghe anh nói: "Hôm nay Hoan Hoan rất đẹp."

Gò má của Dung Hoan lập tức đỏ ửng lên.

Sau khi lên xe cùng anh, anh biết một vài tiết buổi chiều cô được trống tiết, bèn nói dẫn cô ra ngoài trường ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!