Chương 19: (Vô Đề)

"Cháu thích chú Phó nhất…"

Giọng nói của cô mềm mại, có chút giống nũng nịu, lại giống như mấy quả bong bóng cầu vồng, rơi vào trong lòng Phó Tư Diễn, sau đó nổ tung.

Đôi mắt đen kịt của anh xẹt qua một tia cảm xúc nào đó, anh quay đầu, liếc nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhắm mắt, đầu tóc gối lên cổ anh, lần này ngủ thật rồi.

Trái cổ của anh vô thức lăn nhẹ, sau đó anh nhanh chóng ngăn suy nghĩ dư thừa trong đầu lại, chậm rãi lắng lại thì cảm thấy trong ngực có một tia khô nóng.

Ôm cô trở về phòng, đặt người lên trên giường, giúp cô đắp chăn cẩn thận.

Anh nhìn cô, sau một lát thì cụp mắt nở nụ cười.

Đáy mắt trìu mến xen lẫn ánh trăng, lan tỏa cả căn phòng.

"Dung Hoan, mau dậy đi, bạn trai cậu ở dưới lầu chờ cậu đi ăn sáng đó." Dung Hoan bị lay tỉnh, lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Bánh Bao.

Dung Hoan nhanh chóng rời giường, thay đổi quần áo, cầm lấy túi nhanh chóng chạy xuống lầu thì đã nhìn thấy bên ngoài ký túc xá, một bóng lưng vững chãi kiên cường của đàn ông.

Người đàn ông xoay đầu lại, khuôn mặt dần trở nên rõ ràng, cô ngốc tại chỗ.

Nửa mặt của Phó Tư Diễn tắm dưới ánh nắng màu vàng vẽ nên một đường viền cằm hoàn mỹ, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, nốt ruồi lệ tô điểm một bên.

"Bạn trai…"

Anh cười nhẹ nhàng đi lên trước, nắm lấy tay cô, mở miệng: "Ừ, anh đây."

Dung Hoan mở choàng mắt, tỉnh lại từ trong mộng.

Cô nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt quét quanh đồ đạc màu trắng thuần xung quanh phòng, rồi rơi xuống ánh ban mai bên ngoài cửa sổ màu xanh lam, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi đồng thời còn đập mạnh lên đầu của mình.

Hồi tưởng lại cảnh trong mơ vừa rồi, sắc mặt cô đỏ lên, nắm lấy gối ôm hình củ cải che lên đầu: "Có phải mình điên rồi không…" Sao cô có thể mơ giấc mơ như thế!

Lúc này cô nằm lại trên giường, đoán là hôm qua cô trúng gió ở ban công, không cẩn thận ngủ mất.

Lại là… Phó Tư Diễn ôm cô trở về phòng sao?

Cô hu hu một tiếng ngã lên trên giường.

Cô rửa mặt xong, thay một cái áo cộc tay màu trắng, trước ngực có vẽ một chú chó Snoopy nhỏ, kết hợp với quần ống rộng màu đen, lại cột tóc lên cao, có vẻ rất đáng yêu trong sáng.

Cô ra khỏi phòng, tìm kiếm bóng dáng của Phó Tư Diễn, nhìn thấy cửa phòng của anh khép hờ.

Cô đi tới, gõ gõ cửa phòng của anh, nghe thấy anh đáp lại thì mới đẩy cửa đi vào.

Phó Tư Diễn đứng trước gương, ăn mặc rất chỉn chu, cô chỉ đơn thuần nhìn theo bóng lưng của anh, dường như trùng với trong giấc mộng, có một cảm giác chột dạ dấy lên trong lòng, đang định đi thì bị anh lên tiếng gọi lại: "Hoan Hoan, giúp chú lấy đồng hồ đeo tay tới."

"Vâng…" Cô đưa cho anh chiếc đồng hồ ở cạnh giường.

Phó Tư Diễn nhận lấy, vừa đeo đồng hồ, lông mày khẽ quét qua, mỉm cười rồi nói: "Sâu rượu nhỏ sao tỉnh sớm thế?"

"Cháu… Cháu ngủ đủ rồi." Giọng nói của cô không hề có sức lực.

"Ngủ đủ rồi là tốt, đợi lát nữa chú dẫn cháu đi ăn đồ ăn sáng." Anh cười khẽ.

"Được ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!