Chương 10: Chăm sóc

Editor: Mia

Phản ứng im lặng trong giây lát của Dung Hoan khiến Vương Hi Hi tràn đầy vẻ thỏa mãn, cô nhướng mày cười nói: "Bất quá không sao, chị trực tiếp báo tên của em, liền có thể miễn hẹn trước, nếu không em trực tiếp giúp chị đặt chỗ nhé?"

Vương Thịnh thường xuyên mang cô ta tới nơi này ăn cơm, vì vậy cho nên cô ta mới là SVIP ở đây.

Khóe môi Dung Hoan giật giật, cuối cùng lãnh đạm nói: "Cô rất thích xen vào việc của người khác sao?"

Vương Hi Hi trầm mặc, lúc này bạn cô ta bước tới, nắm lấy cánh tay cô ta, nhìn Dung Hoan khinh thường nói: "Hi Hi, lòng cậu nhiệt tình, nhưng người ta lại xem là lòng lang dạ sói. Còn giúp cô ta đặt chỗ, chắc gì cô ta đủ tiền ăn chứ?" Người bạn ấy cười nhạo hai tiếng, "Phỏng chừng là lấy hết tiền trong túi ra cũng không đủ để ăn một món tráng miệng nữa là."

Cô ta lớn mật vui cười, không chút nào cố kỵ.

Vẻ mặt Dung Hoan hơi sững sờ, kìm nén lửa giận trong ngực, không muốn Phó Tư diễn nhìn thấy cảnh cô cãi nhau với người khác khi anh đến.

Vương Hi Hi không hài lòng với điều này, cô tiến lên một bước, nắm lấy tay của Dung Hoan: "Chị à, bạn bè của em đều nói đùa, chị đừng bận tâm. Tối nay em và các bạn ăn cơm với chúng ta, em mời chị nhé?"

Dung Hoan theo bản năng hất tay cô ta ra, không ngờ cô kinh hô sau đó liền ngã ngồi trên mặt đất.

"A……" Vương Hi Hi hốc mắt nhất thời liền đỏ, nước mắt lạch cạch rớt xuống dưới, mấy người bạn đều luống cuống, kéo cô nâng dậy, tức giận mà chỉ vào Dung Hoan: "Sao cô đẩy người khác chứ? Hi Hi không có việc gì đi…… Cô, mau lại đây xin lỗi Hi Hi đi!"

Dung Hoan: "Tôi căn bản là không dùng lực."

Nhìn thấy Dung Hoan không chịu xin lỗi, cô ta liền tiến lên đòi lại công đạo vì Vương Hi Hi, muốn nắm lấy cổ áo của Dung Hoan, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào cơ thể cô, Dung Hoan nhanh chóng bị kéo lại, sau đó liền có một người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt cô ấy.

Giọng nói vừa lạnh vừa giận của người đàn ông vang lên: "Muốn đánh người?"

Cô gái ngay lập tức bị hù dọa.

Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía bóng lưng dày rộng của anh, lớn tiến gọi: "Chú Phó……"

Phó Tư Diễn nghiêng người, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, choàng xuống vai cô và ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Lúc anh nhìn xuống cô, sự lạnh lẽo trong mắt anh đột nhiên mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng và bóng tối dịu dàng, anh mở miệng trấn an:

——

"Không sao, chú ở đây."

Dung Hoan ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nước hoa nam cùng với hương vị của khói thuốc trên người anh, trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Người đàn ông đẹp trai trước mặt với khí thế và áp lực mạnh mẽ xuất hiện trong tư thế bảo hộ cho Dung Hoan, khiến các cô gái phải cảnh giác, nhưng Vương Hi Hi lại khóc đến đáng thương, họ làm sao có thể dễ dàng buông tha cho cô, bọn họ hỏi Phó Tư Diễn: Anh là ai?"

Phó Tư Diễn ánh mắt âm trầm lãnh đạm, giọng trầm xuống: "Tôi là chú của Dung Hoan."

Vương Hi Hi nghẹn ngào, ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này, nhìn về phía Phó Tư Diễn, lại đối anh không hề có ấn tượng.

"Vừa rồi phát sinh chuyện gì?" Phó Tư Diễn hỏi.

Cô gái chỉ chỉ Vương Hi Hi, nói: "Vừa rồi Hi Hi có nhã ý muốn đặt chỗ trước cho Dung Hoan, nhưng cô ấy lại đẩy Hi Hi xuống đất!"

Dung Hoan tức giận: "Tôi không có, cô ta tới đụng tôi trước, tôi không ra sức chút nào."

Vương Hi Hi đi tới, khẽ nuốt nước mắt: "Chị ơi, em chỉ muốn giúp chị thôi, em biết chị rất ghét em, nhưng em vẫn luôn coi chị như chị gái của mình…"

Dung Hoan vô tội mà nhìn về phía Phó Tư Diễn, cô không biết anh có tin tưởng mình không, bởi vì cô thường xuyên ở trước mặt anh nói dối không chớp mắt. Vương Hi Hi đã khó nhiều đến nỗi khiến mọi người cảm thấy thương hại, chỉ sợ ai cũng sẽ tin cô ta mà thôi.

"Trên người của cô, chỗ nào bị thương?" Phó Tư Diễn đột nhiên mở miệng.

"Tôi……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!