Từ trong nhà giam đi ra, Bạch
Nhược Hy tiếp tục ngôi lên xe Kiều
Huyền Thạc, im lặng ngẩn người.
Không muốn làm cho anh ghét nên
cô mới cố gắng để bản thân ít nói
một chút.
Bạch Nhược Hy tựa đầu vào cửa xe,
ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài
cửa sổ, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp.
Lòng rối bời như rơi vào vực sâu tối
đen không đáy.
Xe cứ chạy vô định, thời gian dường
như đã trôi qua một thế kỷ, Bạch
Nhược Hy cảm thấy khó chịu muốn
phát điên, chậm chạp mở miệng:
"Anh ba, chúng ta không trở về nhà
họ Kiều sao?"
"Cô nôn nóng muốn về sao?" Kiều
Huyền Thạc lạnh lùng hỏi lại.
"Dạ." Bởi vì không có dũng khí nói
chuyện, Bạch Nhược Hy tùy tiện trả
lời một câu.
Tay nắm lấy vô lăng của anh càng
thêm dùng sức, gân xanh nổi lên rõ
ràng.
Ánh mắt trâm xuống.
Hai người lại im lặng một hồi.
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu tựa vào
ghế dựa, nghiêng đầu nhìn nửa
khuôn mặt cương nghị của Kiều
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!