Thái độ hỏi tội của cha mẹ khiến
lòng Bạch Nhược Hy rất khó chịu.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý trở thành
tội nhân rồi cho nên cũng không sợ
hãi quá nhiều.
Giọng điệu cô lạnh nhạt không
nhanh không chậm: "Mẹ có thể đi
hỏi Tinh Thần.
Hỏi anh ta tại sao lại
gọi con như vậy."
"Vậy mày gọi anh ta ra đây." An Hiểu
tức giận chỉ vào phòng khách.
Kiều Nhất Xuyên gấp gáp kéo tay
An Hiểu, nhỏ giọng khuyên bảo: "Sĩ
quan phụ tá người ta đến vì có
chuyện.
Bà đừng như thế."
Thái độ của Bạch Nhược Hy cũng
lạnh nhạt, trả lời lại một câu với An
Hiểu: "Con rất bận.
Mẹ muốn biết
cái gì thì tự đi mà hỏi."
Nói xong, Bạch Nhược Hy không hề
do dự mà đi ra cửa.
"Mày đứng lại đó." An Hiểu hét lên
một tiếng.
Thế nhưng vẫn không thể ngăn
được bước chân của Bạch Nhược Hy.
Cô vừa đi ra cửa, An Hiểu đã tức
giận bừng bừng đuổi theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!