Anh cảm thấy cần phải giải quyết
mọi việc sớm.
Để càng lâu thì
Nhược Hy sẽ lại càng nguy hiểm.
Bạch Nhược Hy cũng gan to mật lớn
mà đẩy cửa đền thờ bước vào.
Bên
trong đen kịt, giơ tay không thấy
ngón.
Không thể nhìn thấy được cái gì.
Ngay cả ánh trăng cũng không thể
chiếu vào trong.
Ngoại trừ bóng tối
vô biên thì không còn gì khác.
Kiều Huyền Thạc hoàn toàn không
sợ hãi bước vào.
Ngược lại Bạch
Nhược Hy sợ đến hai chân run lẩy
bẩy.
Trán đổ mồ hôi lạnh, lòng bàn
tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Kiều Huyền Thạc lấy điện thoại ra,
mở đèn pin: "Nhược Hy, đừng sợ."
Anh ba… Bạch Nhược Hy không
thể nào hít thở được.
Cho dù cô có
giả vờ bình tĩnh hơn nữa cũng
không thể nào vượt qua được nỗi sợ
hãi trong lòng.
Mà lúc này đột nhiên xuất hiện một
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!