Nhìn bóng lưng đi xa của Kiều Tiếu
Tiếu, Bạch Nhược Hy cảm thấy lạnh
cả sống lưng, lòng hoảng hốt.
Cô không xác định được Kiều Tiếu
Tiếu có phải giả vờ nói quá hay
không, luôn khiến người khác cảm
thấy loại con gái này không đơn
giản.
Bạch Nhược Hy đi ra khỏi vườn hoa,
hướng về vườn phía Nam.
Cô vừa bước vào vườn hoa phía
Nam của biệt thự, còn đang thay
dép ở ngoài cửa, giọng nói kích
động của An Hiểu đã truyên tới:
"Nhược Hy, con xem ai tới nè?"
Bạch Nhược Hy ngước mắt lên, nhìn
ra phòng khách.
Có hai người phụ nữ ngồi trên ghế
sofa trong phòng khách.
Mẹ cô An
Hiểu và Doãn Nhụy.
Nhìn thấy Doãn Nhụy, cô hơi sững
người, trong phút chốc nỗi hổ thẹn
tràn ngập cõi lòng, lấp đầy cả người CÔ.
Cô không có mặt mũi nào đối mặt
với Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy cười tươi rói, từ từ đứng
dậy, đi qua chỗ Bạch Nhược Hy ấm
áp nói: "Nhược Hy, mình tới thăm
cậu và dì nè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!