Bộ Dực Thành cảm thấy khí thế của
anh sa sút nghiêm trọng, nhìn ra
được sự mất bình tĩnh và buồn bã
của anh liền vội vàng nghiêm túc lại,
nhẹ nhàng ho một tiếng: "Được rồi.
Đợi lúc cậu có tâm tình thì nói
chuyện riêng của cậu cho tôi biết.
Hôm nay tôi tìm cậu, chủ yếu vẫn là
vì chuyện của Vạn Tổ Phật Châu."
Ánh mắt của Kiều Huyền Thạc trầm
xuống, ngữ điệu trở nên nghiêm
khắc: "Cho tôi chút thời gian."
"Không phải bây giờ tôi không cho
cậu thời gian mà là đám người họ
Thổ Thổ Miết kia không cho chúng
ta thời gian.
Bộ Dực Thành thu hai
tay lại, nghiêng người về phía trước,
chau mày nhỏ giọng nói: "Hết cách
rồi.
Cậu chuẩn bị vài vạn lính tinh
anh.
Hai nước giao chiến là điều tất
yếu rồi.
Kiều Huyền Thạc không có nửa
phần do dự, trực tiếp cự tuyệt:
"Chiến tranh chỉ làm cho vạn vật
lầm than, chịu khổ chính là người
dân vô tội.
Lý do chiến tranh quang
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!