Bạch Nhược Hy mím môi cười khổ,
không còn gì để nói.
Thật tức cười, Bạch Nhược Hy cô có
tài có đức gì mà phải gánh vác
hạnh phúc cả đời của Doãn Nhụy?
Bạch Nhược Hy cảm thấy bản thân
nói cái gì đều không ảnh hưởng tới
kết quả.
Kiều Huyền Thạc chỉ là cố ý
làm cô khó xử mà thôi.
Nhưng anh tại sao lại làm vậy, cô
không thể hiểu nổi, cũng không
muốn biết.
Không làm trái lương tâm nói lời dối
lòng, cũng không muốn tham gia
chuyện hôn nhân đại sự cả đời của
anh.
Nghĩ thông suốt rồi, Bạch Nhược Hy
đứng dậy cúi người chào ông nội:
"Ống nội, con không khỏe, muốn về
nghỉ ngơi."
"Về đi." Ông cũng nhận ra cô khó
xử.
Bạch Nhược Hy cúi người chào mọi
người, rời khỏi ghế, xoay người đi về
hướng vườn phía Bắc.
Kiêu Huyền Thạc nhìn bóng dáng
Bạch Nhược Hy rời khỏi, ánh mắt
càng trâm xuống.
Anh đột nhiên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!