Sắc mặt Kiều Huyền Thạc âm trầm
lạnh lão, một lời không nói, nhìn
chằm chăm người con gái trên xe.
Sau khi lên xe, Doãn Nhụy lập tức
chắp tay, nhỏ giọng cầu xin: "Huyền
Thạc, xin lỗi xin lỗi.
Có thể chở em
đi một quãng được không?"
Doãn Nhụy có thể cảm nhận được
không khí lạnh băng đáng sợ trong
xe.
Sự tức giận của người nào đó
bao trùm lên cả xe.
Cô không biết Kiều Huyền Thạc tại
sao lại dừng xe ở đây, cũng không
biết anh vì sao lại giận đùng đùng
như thế.
Nhưng cô cần phải diễn
xong vở kịch lúc này.
"Xuống xe." Lời của Kiều Huyên
Thạc dường như phát ra từ trong
hâm băng.
Ngay cả Tinh Thần đang ngồi ở ghế
lái đều vội vàng quay đầu, nháy mắt
ra hiệu với Doãn Nhụy, nhỏ giọng
nói: "Cô Doãn, cô mau xuống xe đi."
Doãn Nhụy quay đầu nhìn chăm chú
Bạch Nhược Hy đang đứng trước
cửa tòa nhà, cắn cắn môi, cơn tức
giận xông đến liên phẫn nộ hỏi Kiều
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!