Nói xong, cô xoay người đi múc mì.
Mặc dù một nồi rất to, cô cũng
không dám múc nhiều, sợ chọc anh
không vui.
Chỉ múc hơn chén nhỏ
một chút, cầm lấy đũa ngồi xuống
đối diện với Kiều Huyền Thạc, cúi
đầu ăn mì.
Quả nhiên hương vị rất thơm ngon,
tay nghề vô cùng tốt.
Cô ăn rồi lại ăn, đôi mắt đều ẩm
ướt.
Càng ăn càng cảm thấy nghẹn
ngào.
Mắt ngập đầy nước.
Cô muốn
khóc là bởi vì Kiều Huyền Thạc của
mười năm trước là một đứa con trai
cưng của trời, một ngón tay đều
không dính nước.
Thời gian ở trong quân đội nhất
định rất cực, rất mệt, rất nguy hiểm.
Cô hít sâu một hơi, cúi thấp đầu,
dùng tóc che mặt, lén lau nước mắt.
Lúc ngẩng mặt lên mới phát hiện
Kiều Huyên Thạc đã buông đũa.
Mì
trong chén hầu như đều chưa động,
chỉ có trứng gà cắn qua một nửa.
Cô nhìn vào mắt Kiều Huyền Thạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!