Trong tai nghe thoáng yên lặng một lúc.
Lương Tây Kinh bị chọc tức tới nỗi nói không lên lời, một lúc lâu sau anh mới mở miệng gọi cô: "Thi Hảo."
Nghe ra ý cảnh cáo của anh, Thi Hảo nhỏ giọng lẩm bẩm: "Em cũng đâu nói gì sai."
Đêm hôm trước bọn họ chơi đùa quá hăng say, lúc đi nghỉ đã là nửa đêm hai ba giờ sáng. Buổi sáng anh còn đi dạo vườn bách thảo mấy tiếng với cô, cho dù thể lực có tốt đến đâu đi nữa thì chiều hôm đó Lương Tây Kinh cũng không thể "đi ăn ngoài" được.
Lương Tây Kinh: "…"
Biết anh không tìm được lời nào để phản bác mình, Thi Hảo cũng không muốn tiếp tục xoắn xuýt với anh về vấn đề này, vô tình nói: "Không nói chuyện với anh nữa, em phải lên tàu điện ngầm đây."
Lương Tây Kinh dừng bước, truy hỏi: "Em đi đâu?"
"Trung tâm thương mại, em có hẹn ăn trưa với Ôn Ỷ." Thi Hảo nói cho anh nghe.
Lương Tây Kinh im lặng một lúc: "Ăn xong tới văn phòng của anh một chuyến."
Thi Hảo nhướng mày: "Đang giờ nghỉ trưa em tới làm gì?"
Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc: "Đi học."
Thi Hảo nghi hoặc: "Học gì?"
Lương Tây Kinh: "Học một khóa tăng cường thể lực."
Thi Hảo cạn lời nghẹn họng một lúc, ngẩng đầu nhìn đèn sáng lên bên trong tàu điện ngầm. Ánh đèn hơi chói mắt, cô nheo mắt, ậm ờ nói: "Anh tìm người khác đi."
Lương Tây Kinh dừng một lát, bình tĩnh nói một câu.
Ban đầu Thi Hảo không nghe rõ, chờ đến khi kịp phản ứng lại anh vừa nói gì, cô giận đến mức mặt đỏ bừng.
"Lương Tây Kinh!" Cô cắn răng nghiến lợi gọi anh.
Lương Tây Kinh đại khái có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô lúc này, khóe môi hơi cong lên, lười biếng trả lời: "Không cần gọi to vậy đâu, anh nghe thấy mà."
Thi Hảo không nói nhảm với anh nữa: "Em cúp máy đây."
"…"
Nhìn điện thoại bị cúp máy, Lương Tây Kinh nhướng mày.
Đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây, Lương Tây Kinh giơ tay lên sờ vết thương trên trán, mở WeChat của Thi Hảo lên: "Thư ký Thi."
Thi Hảo: "?"
Lương Tây Kinh: "Đặt bữa trưa giúp tôi."
Thi Hảo: "Tổng giám đốc Lương muốn ăn gì."
Lương Tây Kinh: "Gì cũng được."
Thi Hảo: "…"
Lương Tây Kinh cố ý hỏi: "Có khó khăn gì không?"
Thi Hảo nhìn tin nhắn của anh, trực giác đoán ra anh đang cố ý: "Không có, chẳng qua có lẽ tổng giám đốc Lương sẽ phải chờ hơi lâu một chút, tôi có hẹn ăn trưa với bạn, ăn xong tôi sẽ mang về cho anh."
Lương Tây Kinh: "Ừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!