Chương 7: Cô giáo Lý, giá thị trường cao đấy nhỉ.

Kết quả kiểm tra chứng minh quả nhiên bọn họ đã sợ bóng sợ gió một hồi.

Hứa Du cầm bản báo cáo kết quả kiểm tra bắt đầu nhảy nhót, "Dọa bà đây sợ gần chết! Tớ nói rõ ràng đã sử dụng biến pháp tránh thai an toàn rồi mà, sao có thể trúng chiêu được chứ! Cái que thử thai khốn khiếp gì không biết?"

Bác sĩ Cố đứng bên cạnh: "..."

Khê Ngôn vội vàng kéo Hứa Du, "Bình tĩnh nào."

Hứa Du phát điên xong mới chú ý có anh đẹp trai áo trắng đứng cạnh, "Ồ" một tiếng rồi cười, "Trùng hợp nhỉ, bác sĩ Cố? Anh tới khoa sản làm gì vậy?"

Bác sĩ Cố: "Tùy tiện đi dạo thôi."

Khê Ngôn: "..."

Anh tưởng bệnh viện là đường cái chắc?

"Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi thôi." Khê Ngôn cầm tay Hứa Du tính chơi bài chuồn.

"Chúng ta tâm sự đi." Người bên cạnh lập tức nói.

Khê Ngôn vốn không muốn phản ứng, đang định giả vờ như không nghe thấy cúi đầu đi mất, dù sao làm cái chuyện lừa người ta lên giường như thế thục nữ như cô cũng biết ngại chứ.

Nhưng Hứa Du lại nịnh nọt giữ cô lại, "Vậy hai người nói đi." Sau đó nói với cô: "Tớ đi nhé?"

Cố Văn Lan nhã nhặn cười, "Vậy không tốn thời gian của cô Hứa nữa."

Hứa Du cười xán lạn, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, "Sao bác sĩ Cố lại biết tôi họ Hứa?"

"Vị bệnh nhân họ Hạ đêm đó gọi cô thế còn gì?" Anh nghiêng đầu nghĩ, nhỏ giọng nói: "Hứa Du."

"Hình như là vậy." Hứa Du nghe giọng của anh xong chân mềm nhũn, vội vàng ôm tay của Khê Ngôn, mọe nó! Cái âm thanh này... Cô lén lút véo hông Khê Ngôn, đe dọa nhìn cô —— mi mà không cướp lấy anh giai này thì đừng trách ta!

Cố Văn Lan lâm thời dành ra chút thời gian dẫn Khê Ngôn đến quán cà phê cạnh bệnh viện.

Nhất thời cô không đoán ra được anh có ý gì, nếu anh không nói thì thôi, địch không động ta cũng không động, cô im lặng ngửi mùi cà phê nhàn nhạt trong phòng.

Lúc cà phê được bưng ra, cuối cùng anh cũng nói câu đầu tiên, "Biết tôi là ai không?"

Khê Ngôn: "... Không biết."

Mày đang nói nhảm cái gì vậy hả?

Cố Văn Lan chợt bật cười, chuyển đề tài, "Trước đây đã từng yêu đương chưa?"

Trong chốc lát, Khê Ngôn cho rằng anh hỏi như vậy phải chăng có ý gì khác không, nhưng cô thấy vẻ mặt anh vẫn nhạt nhẽo, không có biểu tình gì dư thừa, dường như chỉ đơn giản là tò mò mà đặt câu hỏi thôi.

Cô nói: "Tôi cũng bằng này tuổi rồi, anh nói xem?"

Anh gật gật đầu: "Cô Lý xinh đẹp như thế, những nam sinh đã từng kết giao hẳn là rất xuất sắc."

Hả...

Khê Ngô bình tĩnh đánh trả: "Mỗi người đều rất ưu tú."

Cố Văn Lan không tự giác mà nhíu mày, "Mỗi người?"

"Ừm."

"Vậy hẳn phải có một người để lại ấn tượng sâu sắc nhất chứ nhỉ." Anh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!