Buổi sáng lúc Khê Ngôn mua hàng Tết cô chọn riêng hai túi kẹo bông gòn không nhân.
Sở dĩ cô chọn loại này là vì hồi học đại học Hứa Du rất thích mua cái này, cô ấy mua xong ăn được hai miếng cho đỡ nghiện rồi lại ném cho Khê Ngôn, bởi vì Hứa Du sợ béo, nhưng Khê Ngôn càng ăn lại càng cảm thấy món này cũng không tệ chút nào.
Chu Mộc Lan thấy hai túi kẹo bông gòn trong xe thì nói: "Mua cái này làm gì? Vừa ngọt vừa ngán, có ai thích ăn đâu? Con chỉ biết mua đồ bậy bạ thôi, bây giờ đều đã làm vợ người ta rồi, có lẽ không lâu nữa cũng phải làm mẹ..."
Khê Ngôn nói: "Cố Văn Lan nói anh ấy muốn ăn."
Chu Mộc Lan dừng lại, lặng lẽ "ồ" một tiếng rồi nói nói: "Thế hai túi có đủ không?"
Khê Ngôn: "..."
"Đủ," Khê Ngôn đẩy xe đi, "Không nên ăn nhiều đồ ngọt."
"Không tin được đấy," Chu Mộc Lan cười cười, "Văn Lan nhìn chững chạc thế mà lại thích ăn đồ ngọt."
Khê Ngôn không nói gì, cô còn đang suy nghĩ không biết đã bao lâu chưa thấy cái vẻ chững chạc của Cố Văn Lan nữa.
Anh... chững chạc á?
Hình như có tồn tại đâu?
"Mà hình như đàn ông đều thế cả, tuổi lớn thế nào cũng vẫn sẽ có chút trẻ con, ba con cũng thế đấy, phiền không chịu nổi!" Chu Mộc Lan cười, hớn hở đến mức những nếp vằn nơi khóe mắt cũng rực rỡ hẳn lên.
"Thế ạ?" Khê Ngôn cũng cười theo, "Thật ra mẹ càng thích ba con thế này chứ gì?"
"Thôi đi, chả biết xấu hổ gì cả," Chu Mộc Lan khẽ đẩy cô, bà nghiêm trang nói: "Thằng bé đối xử với con thế nào?"
"Khá tốt." Khê Ngôn nói.
Chu Mộc Lan nhìn cô như nghiêm túc, lại như vui đùa, "Trên TV á, mỗi lần cô con gái nói với bà mẹ là "khá tốt" thì lại chẳng tốt tí nào."
Khê Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, "Mẹ, mẹ xem ít mấy phim truyền hình drama 8 giờ tối đi được không, anh ấy rất tốt với con."
Chu Mộc Lan cực kì vui mừng, "Vậy là tốt rồi, mẹ tin thằng bé."
Khê Ngôn: "Thế mẹ có tin con không?"
Chu Mộc Lan: "Mẹ tin thằng bé, không tin sao mẹ dám gả con cho nó được?"
Khê Ngôn cười cười, "Cũng đúng."
Khê Ngôn không biết Cố Văn Lan sẽ ăn Tết ở biệt thự nhà họ Cố hay ở nhà.
Trước kia mỗi khi Tết đến thì đêm giao thừa cả nhà cô đều sẽ đến nhà bà nội, tất cả mọi người túm tụm lại rất náo nhiệt để ăn bữa cơm tất niên, nhà cô hai cách nhà bà nội không xa, sau khi cô ăn cơm ở nhà xong bèn dẫn mấy đứa trẻ con sang nhà bà nội vừa xem xuân vãn vừa tán gẫu.
Khê Ngôn và Lý Khê Vũ nói chuyện phiếm với bà nội, khiêm thêm chân châm trà đổ nước.
Đến 12 giờ đêm thì hai chị em sẽ đi miếu cầu nguyện, Khê Ngôn rất thích khâu này trong toàn bộ các hoạt động Tết, vì đây là ước mong cho một năm mới.
Không biết ngần ấy năm, mỗi ngày Tết âm lịch Cố Văn Lan đã trải qua như thế nào, có điều thật ra cô cũng đoán được phần nào.
Lúc mua đồ xong đến đứng trước hàng dài quầy thu ngân để chờ tính tiền thì Khê Ngôn thấy Chu Vũ, cậu đang né người chen ra khỏi một đám đông, Khê Ngôn đưa đồ cho mẹ rồi nhanh chân chạy tới.
Người cô nhẹ nên rất nhanh đã đuổi kịp cậu, sau khi ra ngoài thì hô lên: "Chu Vũ!"
Chu Vũ quay đầu, hơi kinh ngạc, "Cô... đến mua đồ ạ?"
Khê Ngôn thấy cậu thì rất vui, "Em đến đây với ai thế? Người trong nhà đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!