Chương 31: Ngoan quá.

Quãng đời còn lại, củi gạo mắm muối cùng người, phong hoa tuyết nguyệt cho người.

——

Đại khái là dạo này tâm trạng Hứa Du không tốt lắm nên hễ cứ rảnh là lại gọi điện thoại cho Khê Ngôn, mỗi lần đều tỏ ra hâm mộ sự nhàn rỗi của cô, "Làm giáo viên nhàn thật, có nghỉ đông và nghỉ hè, cuối tuần còn có hai ngày nghỉ, tuy chỉ có tí lương quèn nhưng ít ra thời gian làm việc và nghỉ ngơi ổn định, lúc trước chắc chắn là tớ bị úng não mới chạy ra ngoài nếm mặt nằm gai hay sao ấy?"

Thật ra làm giáo viên nào có nhẹ nhàng như vậy? Nhất là giáo viên cấp ba, đặc biệt hơn là chủ nhiệm cấp ba.

Từ khi nghỉ đông đến giờ, không, phải nói từ trước khi nghỉ đông đến bây giờ Khê Ngôn vẫn không ngừng sửa bài thi, tổng hợp thành tích các môn, điền phiếu điểm, viết lời bình cho mỗi học sinh trong lớp, hoàn thành xong mấy việc này cô còn phải gửi phiếu điểm về nhà cho học sinh.

Trong lúc cô chuẩn bị gửi phiếu điểm thì nhớ tới địa chỉ nhà Chu Vũ là giả... Thế nên buổi chiều cô gọi cho Chu Vũ.

Lần này Chu Vũ lại ngoan ngoãn nghe điện thoại, "Cô giáo?"

Khê Ngôn: "Em có phiếu điểm rồi, gửi địa chỉ nhà em lại đây đi."

Chu Vũ im lặng mấy giây, nói: "Cô đưa thẳng cho em đi, giờ em đang ở bên ngoài."

Khê Ngôn nghĩ thầm cậu ở bên ngoài chứ cô có ở ngoài đâu, nhưng cô vẫn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Được rồi, hôm nay luôn được không?"

"Tối nay đi ạ, 7 giờ."

"Mình gặp nhau ở đâu?"

"Quảng trường Thiên Phủ, quán cà phê ở bên cửa Tây."

"Ừ, được rồi."

Xét thấy thời gian tan tầm của Cố Văn Lan không ổn định nên Khê Ngôn làm đồ ăn cho anh trước, sau đấy xách túi ra ngoài.

Không khéo là lúc cô vừa lên xe thì Cố Văn Lan gọi tới, anh cười dịu dàng, "Cô giáo Lý, hôm nay mang cơm cho anh nhé?"

Khê Ngôn gãi đầu, "... Hôm nay thì không được rồi, em có việc phải ra ngoài."

Cố Văn Lan tỏ ra bình tĩnh ồ lên một tiếng, sau đó lại giả vờ như vô tình hỏi: "Vậy không biết em có tiện lộ chút hành tung ra không nhỉ?"

Khê Ngôn cảm thấy cũng chẳng có gì để dấu giếm bèn nói: "Em đưa phiếu điểm cho Chu Vũ."

"Lại là thằng nhóc này à?" Giọng điệu của Cố Văn Lan không mặn không nhạt.

"Sao thế?"

"Có phải em để bụng thằng nhóc này quá không?"

"Có hả?"

"Em còn phải tự đi đưa phiếu điểm á?"

"Ừm... Em không biết địa chỉ nhà cậu ta, cũng không biết gì về tình huống gia đình nhà Chu Vũ hết, cậu bé không muốn nói, em tính tối nay tìm cách hỏi nó." Đây cũng là mục đích chính cô tìm Chu Vũ.

"Hai người gặp ở đâu?" Cố Văn Lan hỏi.

"... Anh hỏi làm gì?" Khê Ngôn cảm giọng anh quai quái nên hỏi thêm một câu

"Sao em như phòng sói đói vậy?" Giọng nói lười biếng của Cố Văn Lan vang lên, hơi hơi phiếm ý cười, "Anh có thể làm chi? Anh quan tâm vợ mình không được à?"

"Vậy anh cứ hành xử kỳ kỳ quái quái thế là sao?"

"Anh nào có kỳ kỳ quái quái?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!