Chương 19: Ba ngày trêu ghẹo năm ngày lưu manh.

"Cô ơi, cô và chàng trai khiến cô rung động có ở bên nhau không ạ?"

Người họ Cố nào đó đột nhiên dừng bước, đế giày dẫm lên một chiếc lá đỏ.

Gió thu cuồn cuộn lùa vào cửa sổ lớn bên trái hành lang, khiến góc áo anh tung bay.

Khê Ngôn im lặng một lúc, đáp: "Có."

Một nữ sinh ngay sau đó bèn hỏi: "Là hồi học cấp ba ạ?"

Khê Ngôn cười cười, "Lúc học đại học."

Nữ sinh có vẻ hưng phấn với việc hỏi thăm chuyện riêng của cô, hỏi tiếp: "Đấy là mối tình đầu của cô ạ?"

Khê Ngôn hỏi gì đáp nấy, "Ừ."

Vẻ mặt của Cố Văn Lan rất khó hiểu, anh cúi đầu, nhét tay vào túi quần, mũi giày bắt đầu nghiền chiếc lá đỏ dưới chân.

"Sau đó thì sao ạ?"

"Chia tay?"

"Ơ? Sao lại thế ạ?"

Khê Ngôn nói: "À, bởi vì người kia ấy, ỷ vào mình đẹp trai nên tìm bạn gái từ đầu đường tới cuối hẻm, lấy không hết xài không cạn."

Cố Văn Lan: "..."

Lá phong đỏ bị anh đì tới đì lui.

Nữ sinh nói to, "Là một người lăng nhăng à... Sao cô lại muốn hẹn hò với loại người như vậy ạ?"

Khê Ngôn: "Vì người đó đẹp trai, lúc đấy còn nông nổi, nghe nói có một người như vậy thì nghĩ muốn thử xem anh ta là người như thế nào, chỉ muốn trải nghiệm một chút thôi."

"Vậy trải nghiệm thế nào ạ? Lăng nhăng chắc chắn rất đáng ghét đúng không cô?" Nữ sinh tức giận nói.

"Lúc hẹn hò với người ta thì chuyên tình nhưng không chuyên tâm," Khê Ngôn gật đầu, "Đúng là rất đáng ghét."

"Vậy cuối cùng chia tay thế nào ạ?"

"Cô đá anh ta."

Nữ sinh còn định hỏi thêm gì nữa, đã có nam sinh hơi phiền về đề tài mối tình đầu rồi bèn nhanh chóng ngắt lời, "Cô ơi mình nói chuyện khác đi, ví dụ như mối tình khiến cô nhớ nhất chẳng hạn."

Nữ sinh chen miệng, tự xếp cốt truyện, "Nhớ nhất chắc chắn là sau đấy cô giáo lại gặp một nam sinh ấm áp chữa khỏi vết thương lòng, đúng hay không ạ?"

Nam sinh giễu cợt nói: "Bạn đọc tiểu thuyết nhiều quá chứ gì?"

Nữ sinh lườm cậu, hỏi tiếp: "Có phải không cô? Nói cho bọn em biết người ấy là người thế nào đi."

Ánh mắt của cả lớp hết sức tò mò, ngoại trừ Chu Vũ không mấy hứng thú.

Khê Ngôn không đáp lại ngay mà chậm rãi đi lên bục giảng, cô dựa lưng vào bảng khẽ cười, giọng điệu như vui đùa: "Thông minh, đẹp trai, kiêu ngạo, có khí phách, nam thần."

Lá phong đỏ bị nghiền nát...

Các học sinh nữ trong lớp cười ngốc nghếch, cứ như đã gặp được người thật.

Nữ sinh lại bắt đầu truy hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!