Lớp 11-3 khoa xã hội hôm nay xảy ra một chuyện, trong lúc nghỉ trưa có một bạn học nữ bị bắt gặp... tiến hành hoạt động không trong sáng với nam sinh lớp 11-2.
Chủ nhiệm Phương của phòng giáo dục xách bạn nữ đó tới chỗ giáo viên chủ nhiệm của cô bé là cô giáo Lý, bắt đầu tái hiện lại tình cảnh lúc đó.
"Hoạt động không trong sáng?" Khê Ngôn nghe tới sững sờ, không kịp phản ứng.
"Chính là yêu sớm!" Chủ nhiệm Phương của phòng giáo dục rất tức giận, "Không biết hai đứa này đã yêu đương bao lâu rồi, nếu không phải hôm nay tôi nhàn rỗi đi kiểm tra thì có lẽ sẽ thành hậu quả khôn lường mất!"
Chỉ là yêu đương thôi, làm gì khoa trương đến thế...
Khê Ngôn không nói gì.
"Sao nào!" Chủ nhiệm Phương trừng cô.
"Không ạ." Khê Ngôn nhanh chóng cúi đầu trước cái ác.
Chủ nhiệm Phương dường như vô cùng căm giận vấn đề yêu sớm, "Đây là học sinh lớp cô, tôi cũng đã nói với cô giáo Vạn lớp bên cạnh rồi, chuyện này phải giải quyết thật ác liệt, tuyệt không nương tay! Tôi quyết định sẽ phê bình trước toàn trường! Ngày mai cô bảo cha mẹ con bé đến đây gặp tôi."
Nữ sinh đó nghe thế lại đẫm lệ, khe khẽ nức nở.
"Chủ nhiệm Phương, thầy chờ chút ạ." Khê Ngôn dẫn nữ sinh ra khỏi phòng làm việc.
"Cô ơi cô..." Sau khi đi ra Tiếu Bối Ninh vừa khóc thút thít vừa gọi Khê Ngôn.
Khê Ngôn dẫn cô bé tới một góc, rút khăn giấy ra đưa cho cô bé, khẽ nói: "Đừng khóc, em về phòng học đi, cô đi nói chuyện với Chủ nhiệm Phương, sẽ tận lực xin được xử lí kín."
Tiếu Bối Ninh lau nước mắt, "Nhưng mà Chủ nhiệm Phương nói sẽ mời phụ huynh đến ạ..."
Khê Ngôn sờ đầu cô bé: "Nếu quả thật mời phụ huynh đến thì cô sẽ nói chuyện với bố mẹ em để khơi thông một chút, bố mẹ em nhất định sẽ hiểu."
Cô dỗ dành mấy câu mới khuyên được Tiếu Bối Ninh về phòng học, sau đó cô quay về phòng làm việc tìm Chủ nhiệm Phương.
"Chủ nhiệm Phương, chuyện này dù sao cũng đề cập tới vấn đề riêng tư, phê bình trước toàn trường có khi sẽ ảnh hưởng không tốt tới tâm lí học sinh đâu ạ?" Khê Ngôn rót nước cho ông, "Hiện tại các em ấy đã học lớp 11 rồi, đang có áp lực học tập, hơn nữa chuyện này, chỉ sợ..."
"Cô giáo Lý, tôi hiểu nỗi lo của cô," Chủ nhiệm Phương nói đến khô họng bèn uống nước nhuận giọng, sau đó nói: "Nhưng chuyện này nếu không xử lí nghiêm, lỡ khiến các bạn học khác học theo thì sao, như thế thì sẽ ngày càng trắng trợn táo bạo, đến lúc đấy còn quản lí thế nào được nữa?"
Khê Ngôn cắn môi dưới tổ chức ngôn ngữ, nói: "Chủ nhiệm Phương, tôi làm giáo viên, cảm thấy phương diện hàng đầu mà chúng ta nên cân nhắc là sự khỏe mạnh về cả thể xác lẫn tinh thần của học sinh, tâm lý và sức khỏe học sinh tốt mới có thể nghiêm túc học hành, đúng không? Các em ấy dễ bị tác động, tâm lí cũng chưa cứng cỏi, nếu hai người bọn họ bị đả kích vì hình phạt này, hậu quả mới đúng là không dám tưởng tượng, thầy thấy sao ạ?"
Chủ nhiệm Phương nghe xong cảm thấy cũng có lý, do dự một chút, nói: "Để tôi xem cô giáo Vạn bên kia nói thế nào."
May mà ý tưởng của cô giáo Vạn giống Khê Ngôn, cũng cảm thấy chuyện này không nên công khai, chuyện họ cần suy xét hàng đầu là bảo vệ và tôn trọng quyền riêng tư và tự tôn của học sinh.
Chủ nhiệm Phương cũng hết cách đành nói: "Được rồi, hai người các cô chỉ biết bênh học sinh của mình thôi, nhưng mà bên cha mẹ học sinh nhất định phải thông báo, với lại các cô phải làm tốt tư tưởng công tác cho học sinh đi, đừng để chúng giẫm lên vết xe đổ."
Hai người liên thanh đồng ý.
Gần nhất cô nhiều việc, cái tên nhãi Chu Vũ kia vừa thấy cô liền chạy mất, cứ như sợ cô đòi nợ, cô chỉ là muốn biết tình huống một chút xem chuyện 8 vạn kia là thế nào mà thôi.
Nhưng cậu không muốn nói bất kì điều gì, cô lại không liên hệ được cho bố mẹ cậu, Khê Ngôn cũng bó tay.
Buổi chiều thứ năm tuần này có tiết tự học, Khê Ngôn tính toán sinh hoạt lớp, muốn nói với học sinh về đề tài yêu sớm. Vậy nên hai buổi tối gần đây cô đều dành thời gian để viết một bản thảo.
Buổi tối soạn bài xong cô mới bắt đầu viết, viết mấy đoạn mở đầu đều không khiến mình thỏa mãn lắm nên xé đi để sang bên cạnh.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Cô ngồi viết ở bàn trà, lúc không có linh cảm sẽ nhìn cá vàng chằm chằm, đại khái cũng có thể nghẹn ra mấy câu rất văn nghệ, mãi đến 11h tối cô mới viết được mấy dòng, cuối cùng vặn eo lấy quần áo đi tắm.
Không lâu sau Cố Văn Lan cũng về, anh vừa vào nhà bèn cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, kéo lỏng cà vạt ngồi xuống, thấy trên bàn trà có một quyển vở đang mở bèn tiện tay cầm lại nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!