Khê Ngôn không muốn tình huống trở lên quá xấu hổ.
Một giây trước Na Côn còn tự cho là quan hệ của bọn họ rất mập mờ trước mặt mọi người, một giây sau cô lại phản chiến thì... ừm, không tốt lắm đâu?
Thật ra quan trọng nhất là thái độ của Cố Văn Lan, do anh không chủ động qua đây nhận cô khiến cô mới sinh ra một loại cảm giác như hai người có quan hệ lén lút nào đó, mà anh muốn dấu diếm chuyện gì đấy...
Cho nên mới buột miệng thốt ra từ "biết".
Tóm lại trong thời khắc ấy cô cân nhắc đủ mọi chuyện lung tung vớ vẩn, thế nhưng lại vô tình quên mất cảm nhận của Cố Văn Lan.
Chẳng qua nếu anh đã mở miệng rồi, tuy rằng nói mấy thứ rất linh tinh, cái gì mà tâm sự nhân sinh triết học... Nhưng lúc này cô không dám làm trái ý anh, bởi vì nếu cô dám thì thiếu gia này lại phát cáu cho xem.
Một chiếc ghế vòng bán nguyệt đã kín chỗ hơn phân nửa, chỗ Cố Văn Lan lại rộng, cô chạy tới im lặng ngồi cạnh anh.
Nhưng hình như điều này cũng không thể trấn an vị thiếu gia họ Cố nọ...
Người xung quanh tò mò không nhịn nổi, thỉnh thoảng nhìn tới chỗ họ mấy lần, chẳng qua thấy vẻ mặt của thiếu gia nhà họ Cố vẫn không tốt đẹp cho lắm bèn giả vờ như không có chuyện gì mà bắt đầu trò chuyện, lại vừa liếc nhìn biểu cảm của Na Côn.
Na Côn tỏ ra không vui, nghĩ thật mất mặt.
Chờ người xung quanh không chú ý tới họ nữa, vẻ mặt của Cố Văn Lan càng thêm khó chịu, đoán chừng là không muốn phát tác tại chỗ nên vẫn nín nhịn, suýt nữa tức đến khó thở à nha...
Chẳng qua Cố thiếu gia ăn mềm không ăn cứng, rất dễ dỗ.
Khê Ngôn nhanh chóng cười với anh, chủ động lên tiếng: "Anh uống cái gì vậy?"
Nhưng Cố Văn Lan không nể mặt chút nào, "Liên quan đến em à? Chúng ta chỉ là quen biết thôi, uống gì kệ anh!" Anh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ —— quen biết.
Khê Ngôn suy nghĩ một lát, cứ thể cầm tay anh, khẽ hỏi: "Anh giận à?"
Nếu như anh giật tay ra thì đúng là xấu hổ chết người...
Lạ là Cố Văn Lan không chỉ không giật tay ra mà còn hơi nắm lại tay cô, nhưng vẻ mặt vẫn rất tệ, thậm chí còn lạnh lùng cười: "Anh giận? Vì sao anh giận hả? Em đoán xem?"
Khê Ngôn: "..."
Loạt hành động kì dị này khiến Khâu Nam ngồi cạnh nhìn tới sửng sốt, lần đầu tiên anh thấy Cố Văn Lan ấu trĩ như vậy thì không phản ứng kịp, thế nên bèn thò lại gần nói với âm lượng mà anh tự cho là nhỏ: "Hai người làm cái gì vậy?"
Cố Văn Lan vẫn còn tức giận, không thèm hé răng.
Khâu Nam tiếp tục nói: "Tôi đã nói với cậu rồi, trước khi kết hôn cậu trêu ghẹo con gái nhà người ta thì chỉ coi là chơi bời thôi, nhưng sau khi kết hôn mà vẫn không biết nặng nhẹ thế thì là hạ lưu thật đấy!"
Cố Văn Lan nghe vậy bèn vô ý thức nắm chặt tay của Khê Ngôn, anh liếc sang thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường bèn quay lại nói với Khâu Nam: "Cmn cậu có bệnh à?"
Khâu Nam thấy anh phản ứng vậy bèn vui tươi hớn hở mỉm cười, đại khái hiểu rõ mọi chuyện, vợ chồng nhà người ta giận dỗi đây mà, cơ mà Cố Văn Lan đúng là... chậc chậc, khiến anh mở rộng tầm mắt.
Chẳng qua người phụ nữ này đáng sợ đến vậy à? Cứ thế khiến Cố Văn Lan nhượng bộ, hơn nữa nhìn anh là biết người ta dỗ đúng chỗ rồi.
Khâu Nam nói với Cố Văn Lan: "Nếu cậu muốn dùng phòng nghỉ của tôi có thể tùy thời mở miệng." Nói xong bèn cầm ly Brandy dịch ra xa, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng.
Thật ra cũng không riêng tư hoàn toàn, bên cạnh còn ngồi một đám người không liên quan.
"..." Anh không nói lời nào, chỉ hơi hơi liếc cô.
"Cơm trưa em chuẩn bị anh đã ăn chưa?"
"..."
"Anh nói đi chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!