Khê Ngôn thật không biết những nụ cười bình thường của Cố Văn Lan, từ vô lại đến không đứng đắn, liệu có phải là biểu cảm chân thật của anh không, người này đúng là một thể mâu thuẫn...
Không, là một khối lập thể.
Đứng đắn nghiêm túc ở bệnh viện, lạnh lùng nội hướng trong mắt người nhà, phong độ lịch sự trước mặt phái nữ, không biết xấu hổ trước mặt cô, thâm trầm phóng túng lúc trên giường... Sự thay đổi của anh còn nhanh hơn tốc độ sản sinh của tế bào.
Lúc anh cởi áo ngủ của cô ra, Khê Ngôn hỏi: "Anh không mệt à?"
Sau khi vừa thực hiện một ca mổ ở bệnh viện xong, về nhà tắm rửa, bước tiếp theo của một người bình thường chắc chắn là lên giường ngủ một giấc, nhưng anh thì khác, cái tên này bị tinh trùng chi phối.
Cố Văn Lan nói: "Ý kiến hay."
Khê Ngôn không biết anh lại nghĩ tới cái quỷ gì, "Ý kiến nào hay?"
"Em ra sức đi," Anh ôm cô bắt đầu đổi vị trí, "Anh mệt."
"... Cái đó của anh không xài được nữa hả?" Khê Ngôn rất nghiêm túc quan tâm anh.
"Cái đó của anh có được hay không á?" Anh cong eo, "Không phải em hiểu rõ nhất à?"
Những lúc như thế này, Khê Ngôn không thể làm gì khác hơn là lựa chọn ngừng khai thông anh, "Em không muốn nói chuyện với anh nữa."
Anh cười cười, "Có một số người, vừa tới lúc phải ra sức liền giả câm giả điếc," anh chậc chậc nói, "Lòng người khó dò."
Khê Ngôn: "..."
Cố Văn Lan bày ra bộ dáng cho cô ở trên, "Nói đi, muốn anh xài mấy phần lực?"
Khê Ngôn: "... Anh định làm bít tết hay sao mà mấy phần? Chín mấy phần à?"
Cố Văn Lan nghiêm túc im lặng hai giây mới nói, "Không, anh định gian (*) em."
Khê Ngôn lựa chọn không để ý đến anh nữa.
Cố Văn Lan tiếp tục nói: "Hoặc là em gian anh."
Khê Ngôn tiếp tục không để ý tới anh.
Cố Văn Lan vẫn chưa nói xong: "Hoặc là..."
Khê Ngôn không thể nhịn được nữa bèn trực tiếp chặn miệng anh lại, Cố Văn Lan nhanh chóng cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, khẽ cười tỏ vẻ gian kế thành công.
Mệt, sao lại không mệt?
Nhưng đây là cách anh phát tiết, cũng là cách anh thả lỏng.....
Sáng chủ nhật, Cố Văn Lan ở nhà cho đến trưa, bữa trưa anh mới chỉ ăn được hai miếng lại bị gọi tới bệnh viện, anh vừa ra tới cửa, Khê Ngôn vội vàng đưa hộp giữ nhiệt bảo anh rảnh rỗi thì nhớ ăn.
Lúc anh nhận lấy hộp giữ nhiệt thuận tay kéo Khê Ngôn lại gần, khẽ hôn trán cô rồi nâng cằm cô lên nói: "Nhà có phụ nữ có khác."
Khê Ngôn dịch lại gần cho anh hưởng thụ loại cảm giác trong nhà có phụ nữ, cười khanh khách nói: "Ông xã đi đường cẩn thận, em ở nhà chờ anh."
Cố Văn Lan cười như không cười, nói: "Giỏi thì ở trên giường cũng nói thế nhé."
Khê Ngôn: "..."
Cố Văn Lan vừa đến bệnh viện đã bị mời vào khoa kỹ thuật phóng xạ, một đống người được triệu tập tới phòng CT, dẫn đầu là viện trưởng Cố, theo sau là chủ nhiệm các khoa khác, khí thế rầm rộ, một đám người vây quanh CT nghiên cứu hồi lâu.
Kiểm Dịch dựa lưng vào cạnh cửa, tỏ ra không liên quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!