Khê Ngôn ngẩn người hồi lâu, bàn tay anh vuốt ve trên lưng cô, ngón tay chạm tới eo, cô bèn run lên, nhỏ giọng nói: "Anh không biết à? Em có mới nới cũ."
Anh khựng lại, bất ngờ véo cô: "Vậy nếu có một ngày em cũng có mới nới cũ với cuộc hôn nhân này ——" giọng nói của anh giữa đêm khuya nghe rất lạnh nhạt, "Anh chẳng phải uổng công..."
"Sẽ không." Cô nói xong bèn quay sang phía anh, Cố Văn Lan thuận tay trượt tới bụng cô.
Uổng công cái gì?
Uổng công anh mất bao công sức lừa con gái nhà người ta về à?
Một tay anh đặt trên bụng cô, một tay kéo Khê Ngôn ép sát vào người mình, anh thò mặt tới cọ mũi vào tai cô, nói: "Sao em biết mình sẽ không?"
Cô nhắm mắt lại, đáp: "Em có điểm mấu chốt, nếu em đã chọn gả cho anh rồi thì sẽ nỗ lực duy trì mối quan hệ giữa chúng ta."
Môi anh dán sát vào vành tai cô, hôn khẽ, nặng nề nói: "Vậy thì tốt."
Khê Ngôn nghiêng người khẽ đẩy anh, "Anh bị rối loạn nhân cách à?"
Giọng nói lạnh nhạt, nụ hôn dịu dàng, anh có thể làm hai điều đó cùng lúc, đừng nói lúc tiêm thuốc mê cho bệnh nhân cũng thuận tay tiêm luôn cho mình nhé.
Cố Văn Lan cong môi, "Sao? Sợ à?"
Sợ cái gì?
Sợ anh rối loạn nhân cách hay sợ anh tiện tay tiêm chính mình?
"... Có bệnh." Khê Ngôn kéo kéo chăn bông, lại quay lưng về phía anh quyết định đi ngủ.
"Anh cũng muốn chăn." Anh ôm cô không nhúc nhích, nói.
Khê Ngôn tùy ý đá đá một ít chăn bông cho anh.
Anh nói: "Đắp không kín."
Cô lại giật nhẹ thêm chút nữa.
Anh nói: "Vẫn chưa đắp kín."
Khê Ngôn lập tức ngồi bật dậy, "Chẳng phải anh còn có tay à?"
Cố Văn Lan nói: "Tay bận ôm em rồi, không lấy ra được."
Khê Ngôn nghẹn họng mấy giây, nói: "Mấy cô nàng ngày xưa hay lượn cạnh anh có biết anh ấu trĩ vậy không?"
Cố Văn Lan cười cười: "Bí mật này chỉ có em biết thôi, vui không?"
Khê Ngôn quyết định không để ý đến anh nữa, lôi chăn quay lưng đi, khi ngón tay sờ tới nhẫn lại mềm lòng, kích cỡ hoàn toàn vừa vặn, anh đã lén đo sao?
Cô định hỏi anh, lại lo anh không trả lời đàng hoàng, cứ nghĩ ngợi một lát đã ngủ mất.
Lúc tỉnh, Khê Ngôn có cảm giác như đang bị nhốt trong lò, ở thêm phút nữa chắc chắn cô sẽ ra mồ hôi ướt hết mất, cô mở mắt ra thì nhìn thấy một bộ ngực ngay trước mặt, cúc cổ của áo ngủ đã được cởi phân nửa...
Khê Ngôn vẫn đang mơ màng, trợn tròn mắt nhìn cái bộ ngực trước mặt mình.
Tối hôm qua cô quay lưng lại với anh mà?
Sao hôm nay lại nằm trong lòng ngực ai đó rồi?
Khê Ngôn ngẩn ra một lúc mới hồi thần, từ từ dịch ra khỏi lòng anh, vừa tiếp xúc với không khí đã cảm nhận được khí lạnh, cô cẩn thận làm sao để cho khí lạnh không chui vào trong chăn, đỡ khiến anh tỉnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!