Sau khi Khê Ngôn thức dậy bèn đi thu dọn nhà cửa, cô cho cá ăn, thay nước cho bình hoa bách hợp trên bàn ăn, lại ra ban công kiểm tra độ ẩm đất trong hai bồn hoa rồi tưới cho nó chút nước.
Xong xuôi, cô mới ngồi xuống ăn bánh mì và uống sữa rồi ra cửa.
Cô còn gọi điện cho cha mẹ Chu Vũ, số điện thoại gọi được nhưng không ai nghe máy.
Cô ngẩn người trong nhà một hồi rồi thay đồ ra cửa.
Khê Ngôn về nhà.
Cô vừa về tới nhà, Chu Mộc Lan ôm cô bật cười: "Về rồi đấy à." Nói xong bà ngó ra phía sau Khê Ngôn, hỏi: "Văn Lan đâu? Thằng bé không tới à?"
Khê Ngôn nói: "Anh ấy bận rộn nhiều việc, sao có thời gian được ạ. Bố đâu rồi mẹ?"
"Chơi cờ tướng dưới lầu ấy, con không nhìn thấy lão à?" Chu Mộc Lan cầm nguyên liệu nấu ăn cô mang tới vào phòng bếp.
"Con có thấy mấy cụ ông đang chơi cờ nhưng không thấy bố đâu." Khê Ngôn cầm một quả quýt lên bắt đầu lột vỏ.
Chu Mộc Lan đi ra ngồi xuống: "Cơm tối con ăn ở nhà nhé? Bảo Văn Lan xong việc thì sang đây đi, mẹ nấu món ngon cho hai đứa, bình thường cả hai đều bận công tác có lẽ ba bữa cơm cũng làm qua loa thôi... Con gọi điện cho nó đi."
Khê Ngôn nhét một quả cam vào miệng: "Ừm... Gọi điện thoại cho anh ấy hơi khó, vì trong phòng mổ người ta không cho mang điện thoại vào ạ, chút nữa con gọi cho anh ấy sau."
Cũng có thể là còn đang dỗi cô nên không nghe điện thoại.
Nhiều lần anh bị cô chọc tới xù lông, với tính tình của cậu ấm kia thì chưa trở mặt ngay có lẽ là do đã trưởng thành nên chững chạc hơn rồi, nếu là trước đây...
Cậu ấm nhà họ Cố sẽ bắt mi dúi đầu vào toilet cho biết đời.
Cơ mà cái cục diện "hành hạ" nhau này của hai người nọ hình như không được tốt cho lắm. Khê Ngôn cảm thấy tốt nhất là mình vẫn nên dỗ thôi, chủ động tìm anh giải hòa là được.
Lão Lý về nhà trước giờ cơm trưa, vừa vào phòng đã thấy con gái bèn cười ha hả ngồi xuống, nói: "Văn Lan đâu con?"
Khê Ngôn: "..."
Sao hôm nay quýt chua quá.
"Ơ, không tới à?" Lão Lý tỏ ra đáng tiếc, "Bố còn đang định đợi nó đến để nói chuyện cơ."
"Muốn tìm người nói chuyện hả?" Chu Mộc Lan đi từ trong bếp ra, hừ cười: "Vợ và con gái ông ở trong cái phòng này không phải là phần tử à? Hay là ông không nhìn thấy?"
"Ủa bà biết cả phần tử nữa à..." Lão Lý cười hì hì.
"Bớt nói nhảm đi, mấy cái chuyện xưa xửa xừa xưa ông nhai mãi chưa nát à, vẫn còn muốn nói tiếp chắc?" Chu Mộc Lan quay vào phòng bếp lại quay ra: "Tôi cũng không có mặt mũi nghe!"
Khê Ngôn cười cười, giải thích với lão Lý: "Anh ấy bận, bình thường cũng ít khi ở nhà ạ."
Lão Lý nghe vậy như muốn nói gì, lại bị ngắt lời.
Chu Mộc Lan chạy ra từ phòng bếp, nói: "Bình thường cũng ít khi ở nhà? Vậy hai đứa có thời gian ở chung không? Vợ chồng mới cưới cũng không thể cứ bận mãi vậy được, ảnh hưởng đến tình cảm."
"Vẫn tạm được ạ," Khê Ngôn hàm hồ nói: "Dạo này anh ấy quả thật rất bận rộn, cũng không có thời gian chú ý đến những việc khác, chờ hết năm..."
"Không có thời gian chú ý tới?" Chu Mộc Lan nhanh chóng chen vào ngồi, trước khi mở miệng đột nhiên khựng lại, bà nói với lão Lý: "Ông vào trông bếp đi."
Chu Mộc Lan thấy ông đi rồi bèn nhỏ giọng nói: "Ngày nào nó cũng vội thế, vậy chuyện đó của hai đứa......" Bà ấp úng nói.
Khê Ngôn không hiểu lắm, "Chuyện đó?"
Cạnh cửa phòng bếp lặng lẽ ló ra một cái trán bóng lưỡng, Chu Mộc Lan ném hộp hạnh nhân trúng ót lão Lý, ông kêu lên "ối giời ơi" rồi ôm đầu vào bếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!