Chương 1: Tiến sĩ hải quy.

Quên, là một loại tự do.

— 《 Sand and Foam 》

(*) Hai câu thơ được trích trong tập thơ văn xuôi "Sand and Foam" của Kahlil Gibran, hiện đã được xuất bản ở Việt Nam với cái tên "Chuyện người phiêu lãng & Cát biển và bọt sóng". Vì chưa tìm đọc tập thơ văn xuôi này nên mình không đảm bảo về độ chính xác của hai câu trên.

Đầu tháng chín, mặt trời chói chang ở trên cao, không một ai đứng bên ngoài có thể chịu đựng được sức nóng này. Thế nhưng lại có một đám học sinh đang ngồi xổm giữa sân thể dục trước ánh mặt trời rờ rỡ dưới đài chủ tịch, nắng gắt chiếu trên đầu chúng, trên đài chủ tịch có một người xưng là chuyên gia tiếng Anh ngồi ở chỗ râm, hưởng thụ gió mát hiu hiu, đang không ngừng văng nước bọt thành châu ngọc—

Mấu chốt của mọi việc ở chỗ có dũng cảm hay không, giống như việc học tiếng Anh vậy, chúng ta cần phải dũng cảm mở miệng, phải giao lưu nhiều thêm nữa, nhân loại phát minh ra ngôn ngữ là để giao lưu, có giao lưu mới có tiến bộ, xã hội mới có thể hài hòa, quan hệ giữa người với người mới có thể hòa thuận... từ từ chúng ta lạc đề rồi.

Nói chung, đây là tài liệu tiếng Anh mà thầy đã dành nhiều năm để tỉ mỉ biên soạn...

Vì hội trường của trường học đang được sửa chữa, lại vừa lúc gặp phải một vị chuyên gia không rõ lai lịch tới chào hàng đa cấp... ơ nhầm, tọa đàm, thế nên trường học chỉ có thể dùng tạm sân thể dục này.

Nửa tiếng trôi qua, đám học sinh bắt đầu nóng nảy, có một số học sinh bắt đầu cầm vở ra sức quạt lấy quạt để, từ xa chỉ thấy những đóa hoa tươi thắm của Tổ quốc đã sắp héo tới nơi rồi, ai nấy đều cúi rạp đầu xuống.

Lý Khê Ngôn chỉ đi lại dưới ánh mặt trời mười phút mà đã bắt đầu chảy mồ hôi, cô vốn không phải là người dễ ra mồ hôi, thế nhưng mới ở đây một chút mà mồ hôi đã chảy ròng ròng.

Có bạn học ngồi phía trước ngẩng đầu lên ngoáy đông ngoáy tây, cuối cùng cũng nhìn thấy cô bèn vẫy vẫy tay: "Cô ơi!"

Lý Khê Ngôn vội vàng đi tới: "Sao thế?"

Bạn học chỉ vào người bạn cùng lớp đang dựa vào người mình, nói: "Cô ơi, Tiếu Bối Ninh không khỏe ạ."

Lý Khê Ngôn cẩn thận nhìn thì thấy mặt cô bé đỏ lên, đồng tử tan rã, hô hấp dồn dập, đoán chừng là bị cảm nắng rồi, cô đi tới định đỡ Tiếu Bối Ninh dậy mới phát hiện cả người cô bé mềm nhũn, căn bản là không thể di chuyển nổi, Lý Khê Ngôn lại thử ôm lấy cô bé, hơi xấu hổ là, cô ôm không nổi...

Lý Khê Ngôn thầm lo lắng, mồ hôi cứ mướt ra từng chút từng chút một.

Cô ngẩng đầu lên nhỏ giọng gọi cậu nhóc ngồi cuối hàng, "Chu Vũ, qua đây cô nhờ chút."

Chu Vũ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, sau đấy lại miễn cưỡng đứng lên, từ từ lười nhác rề rà tới chỗ cô, vừa thấy cái tư thế kì quặc của hai cô trò, Chu Vũ không nói gì bế Tiếu Bối Ninh lên, sau đó hỏi: "Làm gì đây ạ?"

Không biết phải làm gì mà cậu còn ôm chặt quá vậy.

Lý Khê Ngôn nói: "Tới phòng y tế."

Tiếu Bối Ninh quả nhiên bị cảm nắng.

Lý Khê Ngôn để Chu Vũ về tiếp tục nghe tọa đàm, còn chính cô ở phòng y tế chăm sóc Tiếu Bối Ninh đến tận lúc tan học.....

Lý Khê Ngôn về nhà bèn vào phòng lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, không ngờ vừa đến cửa toilet đã bị Lý Khê Vũ luồn qua từ bên cạnh người cô chen vào trước, ngay sau đó lập tức đóng cửa lại khiến cô đập thẳng đầu vào ván cửa...

Lý Mã Phong đang ngồi uống rượu xem báo, thấy con gái có vẻ không vui bèn hỏi: "Lại bị đám học sinh lớp con bắt nạt hả?"

Lý Khê Ngôn dịch tới chỗ ông, rót rượu trắng của bố ra chén trà, từ từ nhấp một ngụm.

Lý Mã Phong vui vẻ vỗ lưng con gái, gào lên: "Cân quắc không nhường tu mi!"

Lý Khê Ngôn phụt một phát, rượu bắn ra xa ba thước còn cô ngồi đó ho khan.

Đúng lúc Chu Mộc Lan bê đồ ăn tới, bà vừa thấy liền mắng: "Để yên một cô gái ngoan ngoãn bị ông dạy hư thành cái gì đây hả? Làm gì có điểm nào giống con gái? Lý Mã Phong tôi cho ông biết! Tôi mà còn nhìn thấy ông xúi giục con gái cưng của ông uống rượu nữa là tôi không để yên cho ông đâu!" Nói xong bèn hậm hực vào phòng bếp.

Lý Khê Ngôn bưng chén rượu lên hỏi: "Nguyên soái Mộc Lan hôm nay lại thua mạt chược ạ?"

Lý Mã Phong gật đầu thở dài, "Nghĩ lại Lý mỗ ta đây chinh chiến suốt đời, cuối cùng lại bị một người đàn bà quản chế hơn mười năm nay, Lý mỗ thật là xấu hổ thay!"

Chu Mộc Lan bưng đồ ăn để lên bàn, hô to: "Dọn cơm!"

Đúng lúc Lý Khê Vũ tắm rửa xong, tinh thần đã sảng khoải, vừa ngồi lên bàn đã nói: "Chị, xới cho em bát cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!