Là anh, là hoa, là mộng, lướt qua đây, giờ phút này tựa gió lay động lòng em.
——《 linh cảm 》(*)
(*) Đây là hai câu đầu bài thơ "Linh cảm" của Lâm Huy Nhân, được dịch dưới sự giúp đỡ của fb Bình Tà.
Thứ ba hôm đó, Khê Ngôn xin nghỉ một ngày ở trường.
Hôm qua cô đã thu thập hành lí xong xuôi, không nhiều lắm, mấy bộ quần áo mùa đông, một ít giáo án, một quyển notebook, còn lại đều là chai lọ dưỡng da.
Chẳng qua bây giờ là mùa đông nên quần áo rất dày, nhất là áo khoác, vậy nên hai chiếc vali hành lí cũng đầy.
Thế nhưng khi Cố Văn Lan xem qua vẫn cảm thấy chưa đủ, "Em định đi du lịch ở chỗ nào đây?"
Khê Ngôn hết cách bèn mở tủ quần áo ra cho anh xem, "Em nhiều đồ vậy, sau này thiếu cái gì về lấy là được.
"
Anh suy nghĩ chốc lát thì cảm thấy thế cũng đúng bèn đẩy hai cái va li ra.
Chu Mộc Lan Mã Phong thấy hai người đi ra thì vội vàng đứng lên, mẹ nói: "Ôi, đã phải đi rồi à?" Nói tới đây bà cũng cảm thấy không nỡ xa con gái bèn đỏ mắt.
Vậy mà lúc trước bà vẫn trông mong con gái gả được cho người tốt.
Lão Lý ôm bả vai bà thay lời an ủi, "Được rồi được rồi, vợ chồng son lại ở cách đây không xa, chỉ cần một chuyến xe là tới, lúc rảnh rỗi chúng ta cũng có thể sang thăm tụi nó mà.
"
Khê Ngôn cũng khó chịu, từ nhỏ đến lớn cô chỉ rời nhà mấy năm học đại học, còn lại đều ở chung với gia đình, cô nói với bố mẹ hai câu rồi không tiếp tục trì hoãn thời gian nữa, Chu Mộc Lan lau nước mắt tiễn hai người xuống lầu.
Xe vừa đi xa, Chu Mộc Lan rơi nước mắt.
Lão Lý lại vội vàng an ủi bà.
Khê Ngôn ngồi trong xe cũng không vui vẻ gì, cô vừa nhớ người nhà vừa mờ mịt về cuộc sống mai sau bèn quay sang liếc Cố Văn Lan.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô, Cố Văn Lan vừa nhìn tình hình giao thông vừa nói: "Lần đầu anh làm ông xã người ta, có lẽ lúc đầu chưa đạt yêu cầu, em phải khoan dung với anh một chút nhé.
"
Khê Ngôn: "! "
Ai mà không chứ?
Cô cười cười.
Anh cũng cười theo.
Cố Văn Lan đưa cô tới cục dân chính để lãnh giấy hôn thú trước rồi lái xe quay về chỗ ở của mình.
Khu cư xá này rõ ràng xa hoa hơn chỗ nhà cô rất nhiều, còn có cả thang máy, một tầng dành cho hai hộ gia đình, cửa phòng trộm nhà đối diện khép hờ, nhìn qua tầng pha lê chống trộm thì thấy cánh cửa bên trong đã được đóng lại.
Khê Ngôn theo anh vào nhà, khi bước qua bậc huyền quan đứng ở phòng khách, cô chợt có cảm giác khó chịu như tới nhà mới.
Căn nhà này được trang trí rất đơn giản, tổng thể lấy màu xám và trắng là hai màu chủ yếu, ngay cả phòng ngủ của anh cũng thế, một chiếc giường lớn, một chiếc tủ quần áo lớn màu trắng đặt sát tường, một cái bàn đựng sách, một chiếc cửa sổ sát đất.
Rất rộng rãi, nhưng không có bất kì đồ trang trí nào cả, nhìn cực kì lạnh lẽo.
Cố Văn Lan vừa bỏ đồ xuống đã nói, "Đi thôi, đi gặp người nhà anh, đồ đạc để về thu xếp sau, anh còn phải tới bệnh viện nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!