Chương 3: Đã Làm Bài Tập Chưa

Khê Ngôn suy xét cái tin nhắn kia hồi lâu.

Thái độ không hứng thú mấy nhưng vẫn phải ứng phó với cô theo lễ thường của anh cô vẫn nhớ rõ, cô cũng không bị ngốc.

Thế nhưng bây giờ lại nhắn tin tới, có ý gì đây?

Hay là chưa ăn hành đủ?

Xe đến trạm, Khê Ngôn xuống xe đi một đoạn đường tới cửa khu dân cư, ở đây cũng chỉ còn chỗ này vẫn là khu dân cư cũ kĩ, phòng ốc bên trong cao lắm cũng chỉ có 6 tầng, nơi này trừ mặt đường được làm lại thì đều đã cũ, nơi nơi tràn ngập cảm xúc của năm tháng, ngay cả sự yên tĩnh cũng có vẻ lạnh lùng tàn tạ.

Trên đường đi gặp phải một con mèo quýt mập nằm dưới tàng cây, Khê Ngôn cầm một chiếc bánh quy từ trong túi ra bẻ một miếng cho nó ăn, con mèo này rất hung dữ, bình thường nếu ai trêu chọc nó sẽ ngay lập tức cào luôn.

Khê Ngôn cho nó ăn hết chiếc bánh quy rồi thôi, cứ đi thẳng về phía đằng trước một lúc nữa là đã đến tầng trệt nhà mình, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, sơn trên chiếc cửa sắt màu xanh lục đã rỉ gần hết, nhìn loang loang lổ lổ.

Cô đứng ở tầng dưới đã ngửi thấy mùi đồ ăn trong nhà, đây là mùi độc đáo của đồ ăn do đồng chí Chu Mộc Lan nấu.

Khê Ngôn về đến nhà bèn để túi xuống bàn rồi vào phòng bếp bưng thức ăn ra.

Chu Mộc Lan bỗng dưng nhìn thấy cô bèn giật mình, "Con nhóc này, về nhà cũng không biết chào hỏi ai."

Cô cười bưng sườn hấp mang ra ngoài.

Chu Mộc Lan theo sau cô, thần thần bí bí hỏi: "Sao rồi? Cậu ta đã liên lạc với con chưa? Chắc cũng trong hai ngày nay thôi."

Lúc đầu Khê Ngôn còn chưa hiểu "cậu ta" là ai, sửng sốt một lúc mới nghĩ ra, cô thầm giật mình, hỏi: "Là sao ạ?"

Chu Mộc Lan nói: "Mẹ nói với chú ba con bảo người ta gặp con thêm lần nữa, mới gặp một lần mà đã phủ nhận rồi thì phiến diện quá!"

Khê Ngôn...! shock luôn rồi, cô ngơ ngác hai giây, cho dù tốt tính cũng không nhịn được mà bực mình, "Mẹ, sao mẹ có thể làm thế chứ? Đây là chuyện của con mà!" Cô kìm nén hồi lâu mới nói thêm một câu, "Mẹ cứ quá đáng vậy thôi!"

Chu Mộc Lan sửng sốt, gấp gáp hỏi, "Sao rồi sao rồi?"

Khê Ngôn che mắt, quay người về phòng.

Chu Mộc Lan vội vàng theo sau, "Khê Ngôn à, rốt cuộc là sao vậy? Nói cho mẹ nghe xem nào."

Cô vừa vào phòng bèn bổ nhào lên giường, đập thẳng mặt vào gối, thật là xấu hổ chết mất thôi! Chưa thấy ai vội vàng như vậy! Huống chi đối tượng còn là người ấy nữa!

Chu Mộc Lan đứng ở mép giường, có chút luống cuống, "Con nhóc này sao vậy? Không phải con thích người ta à? Mẹ giúp con không tốt hay sao?"

Cô không nói lời nào, bực mình kinh khủng.

Lúc ăn cơm cô cũng không nói gì, bình thường trong nhà có chuyện không vui đều do Lý Khê Vũ hòa giải, nhưng hôm nay cậu ở trường học không về nhà, một bữa cơm ăn tới nhạt nhẽo.

Chu Mộc Lan nhịn không được bèn nói: "Không biết cái tính này của con giống ai nữa, cứ không nóng không lạnh chậm chạp rề rà..."

Lý Mã Phong nói, "Giống tôi, không phải hoài nghi làm gì, đây là con gái tôi!"

Chu Mộc Lan không phản ứng ông, nói với con gái, "Nếu con thấy hai người không phù hợp thì thôi hủy hẹn đi, con cũng đã lớn, mẹ không muốn buộc con làm cái gì, càng không quản được con nữa rồi."

Đúng là Khê Ngôn đang do dự việc này.

Nếu không gặp thì chẳng khác gì bác bỏ mặt mũi của người ta cả, như thế thì không ổn lắm, dù sao anh ấy cũng là cộng sự của chú ba, hơn nữa chú ba bên kia là người mai mối, nếu cô từ chối thì thực tế cũng gián tiếp không cho chú ba tí thể diện gì rồi.

Hơn nữa từ sự hiểu biết của cô dành cho anh, cậu ấm này nhiều tật xấu, tính tự ái vô cùng mạnh mẽ, anh thậm chí có một nguyên tắc rất không đạo đức, rằng bất kì việc gì cũng chỉ có một cơ hội, nhất là anh tuyệt đối sẽ không đặt bản thân mình trong trạng thái bị động hai lần.

Cho nên cô hơi ngạc nhiên vì chú ba có thể tác động tới anh...

Nhưng mà nếu gặp thì cô sẽ cảm thấy xấu hổ lắm...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!