Chương 30: (Vô Đề)

Yên Lộ chân trần nhảy xuống giường khóa cửa, định bụng lấy ảnh Chung Tông ra "quay tay" thì màn hình điện thoại lóe lên nhắc nhở có cuộc gọi đến.

Yên Lộ nhìn người gọi, thật là muốn gì được nấy mà. Cậu bắt máy, có chút biếng nhác nói: "Gì vậy?"

"Sao cái giọng lại thế kia?"

"Cậu nói xem?"

"Tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi hả."

"Đâu có, cậu kêu vài tiếng lên đi để chuyện tốt của tôi kết thúc mau chút."

"Đừng lắm mồm nữa, nhìn dưới lầu."

Yên Lộ dự cảm là có chuyện, quăng điện thoại, nhoài ra cửa sổ nhìn. Quả nhiên Chung Tông đang đứng bên kia đường, thấy cái đầu của cậu thò ra liền vẫy vẫy tay.

Yên Lộ còn quản trước sau cố kỵ cái gì, lập tức đạp lên giày, bịch bịch bịch chạy xuống lầu, xông thẳng ra khỏi cửa, chạy đến trước mặt Chung Tông. Cánh tay giơ lên, kéo Chung Tông cao hơn mình ôm vào ngực, xoa xoa đầu hắn: "Phắc, nhớ chết cha rồi!"

"Không phải tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?" Chung Tông phối hợp khom lưng, tay đỡ lấy eo Yên Lộ, cười cười mặc cho cậu giày vò mái tóc, khiến nó rối tung.

"Cậu chính là chuyện tốt bự nhất của tôi." Ngữ điệu thấp xuống, Yên Lộ vừa ngượng nghịu vừa buông người ra, giả bộ ghét bỏ nói: "Không phải bảo đừng qua à."

Chung Tông vẫn ôm lấy eo cậu, "Ừ thì cậu không cho tôi vào tìm, tôi đành tới bắt cóc cậu vậy."

"Hả?"

"Tới nhà tôi đi."

"Bây giờ?"

Chung Tông nhìn Yên Lộ, tỏ vẻ đáng thương nói: "Tôi mới bị ông nội lấy ba toong đánh một trận này, cậu không an ủi tôi à, không muốn nhìn vết thương của tôi sao."

"Cái gì? Bị thương là sao? Ông nội sao lại đánh cậu?"

"Tôi nói với ông là lừa được cháu dâu cho ông."

"A?"

"Chính là đứa con cả nhà họ Yên sát vách ngày trước."

"A?!"

"Cậu không biết ông nội tôi ghét chú Yên vô cùng?"

Yên Lộ ngây ngẩn lắc đầu, thật sự không biết.

Chung Tông dắt tay cậu, vừa lừa người về nhà, vừa kể lại tin tức giật gân mới nghe được bên nhà ông nội.

Cha Yên từ lúc cậu còn nhỏ đã thích Chung Tông, nhưng ông nội Chung lại rất ghét cha Yên. Bởi vì năm xưa cha của Yên Lộ và cha của Chung Tông từng có với nhau một mối tình AA hoang đường.

Một người tính cách cố chấp, một người phong lưu ngang ngạnh. Sau đó có thể cảm thấy đôi bên không phải tình yêu đích thực bèn chia tay, tự lập gia đình riêng.

Nhưng năm ấy khi chú Yên là một A qua lại với chú Chung, ông nội Chung tức đến suýt phát bệnh tim, liên đới toàn bộ nhà họ Yên cũng bị ghét. Nhiều năm sau, đứa cháu của ông lại chạy đến nói với ông: "Ông nội, cháu nhìn trúng đứa con cả nhà họ Yên."

Nhìn cháu trai với gương mặt y hệt con trai, nói ra một câu cũng y hệt, ông nội Chung rút luôn ba toong, đuổi theo Chung Tông mà đập một trận.

Chung Tông lơ mơ bị đánh, cũng không dám để ông chạy đuổi theo mình, nhỡ cụ ngã một cái thì hỏng, đành ngoan ngoãn đứng im tại chỗ mặc ông nội quật một trận, quật mệt thì dừng.

Bà nội Chung là một beta dịu dàng, nhưng rất có sức uy hiếp với ông nội Chung. Bà nội đập luôn một cái chén, ông nội kinh hãi, thở hồng hộc lườm Chung Tông rồi quay về thư phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!