Chương 9: (Vô Đề)

Tống Châm học được nửa ngày, vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cậu cảm thấy mọi thứ đều phải có nhân quả, Quan Vô Kiều không thể vô duyên vô cớ theo dõi mình đúng không?

Nhưng cậu suy nghĩ rất lâu vẫn không nghĩ ra mình làm sao lại bị theo dõi, chỉ có thể kết luận là tai bay vạ gió.

Giữa trưa, lúc ăn cơm cậu nhìn chăm chú Quan Vô Kiều, trong lòng đang nghĩ xem làm thế nào để hỏi được nguyên nhân Quan Vô Kiều theo dõi mình, nhưng không chờ cậu nghĩ ra được cái gì, đã thấy Quan Vô Kiều ngẩng đầu lên, nói với cậu:

"Cậu dù thích tôi cũng không thể nhìn tôi chằm chằm như thế được."

Ai thích cậu chứ!

Tống Châm hộc máu,

"Này, rốt cuộc tớ làm sao lại chọc phải cậu hả?"

Quan Vô Kiều nói: Cậu không chọc tôi.

"Vậy cậu mỗi ngày quấn lấy tớ làm gì?"

Quan Vô Kiều nói:

"Tôi thích cậu—— điều đó là không thể."

Tống Châm: !

"Bởi vì tôi phát hiện cậu rất đặc biệt." Quan Vô Kiều cầm lấy đũa giúp cậu trộn mì,

"Đặc biệt ngốc, cậu đứng ở đó, giống như đang nói với người khác nhanh đến bắt nạt tôi đi, nhanh đến cướp tiền của tôi đi, tôi cảm nhận được lời triệu hoán của cậu nên tìm đến cậu."

Tống Châm lại lần nữa hộc máu, cậu không ngờ chuyện lại là cái dạng này, Quan Vô Kiều chỉ là cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt nên bắt nạt cậu.

Nghĩ lại chuyện của mấy ngày hôm nay, Tống Châm sâu sắc nhận ra, mình vĩnh viễn không thể đấu lại Quan Vô Kiều, cái tên Quan Vô Kiều này thủ đoạn rất nhiều, mình lại chẳng có bao nhiêu, cứng đối cứng tuyệt đối không được, cậu quyết định thử chiến thuật vu hồi, nói đạo lý với Quan Vô Kiều.

Vì thế Tống Châm nói:

"Thật ra con người của tớ rất xui xẻo, cậu bắt nạt loại người như tớ sẽ có cảm giác thành tựu sao? Căn bản là không có, chi bằng cậu đổi sang bắt nạt người khác đi."

Quan Vô Kiều hứng thú hỏi:

"Hử? Cậu xui xẻo như thế nào? Kể tôi nghe chút."

Tống Châm nói:

"Tớ ăn mì ăn liền thường xuyên không có gói gia vị!"

Ha ha ha ha ha ha! Quan Vô Kiều cười chết,

"Đó không phải là xui xẻo, đó là nhân phẩm của cậu không tốt."

Tống Châm không ngừng cố gắng,

"Tớ ở nhà một mình lúc nào cũng sẽ xảy ra chuyện, cậu không biết đâu, năm tớ tám, chín tuổi, đường ống nước nhà tớ đột nhiên bị vỡ, tớ lấy đồng hồ của ba tớ ra nghịch nước, bị ba tớ đánh cho một trận, tớ khóc rồi lại khóc, sau đó khóc đến mức thiếu oxy luôn."

Quan Vô Kiều cười đến mức không ăn nổi cơm,

"Tôi chỉ có thể nói là đáng đời."

"Chuyện này cũng đâu phải lỗi của mình tớ!" Tống Châm nói:

"Ông ấy đi hẹn hò với bạn gái để tớ ở nhà một mình, bản thân ông ấy cũng không ngẫm lại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!