Chương 27: (Vô Đề)

Quà mừng 8/3 ^^ Chúc các chị em ngày này vui vẻ nhé *moahhhhhh*

Linda nói chuyện với bác sĩ một hồi mới đi ra, tiếp đó trợ lí dẫn mấy người bọn họ đi tham quan khu an dưỡng. Điều kiện ở đây phải nói là vô cùng tốt, viên trợ lí trước đó đã tìm hiểu kĩ về nơi này, thao thao bất tuyệt giới thiệu đủ loại ưu việt của khu an dưỡng.

Tưởng Tế Văn đột nhiên có cảm giác không ổn, sau đấy lại nghe Linda nói,

"Lan Tinh nhất định sẽ thích nơi này."

Lan Tinh không hiểu tiếng Anh, hiếu kì đứng một bên nhìn hoa hoa cỏ cỏ miền nhiệt đới kì dị.

Một khoảng thời gian ngắn Tưởng Tế Văn không biết phải nói cái gì, ý tứ trong lòng hắn loạn thành một đoàn, cuối cùng rốt cuộc đành phải nói,

"Trở về ta sẽ nói chuyện với Hứa tiên sinh."

Linda và trợ lí nhìn nhau, không hiểu Nói chuyện này của Tưởng Tế Văn là có ý tứ gì.

Bọn họ đi trên lối đi bộ, xuyên qua khu vườn nhỏ để phơi nắng, tiến vào khu nhà ở. Nhân viên giúp họ mở cửa, dẫn đi tham quan từng phòng được làm trên tiêu chuẩn hoàn mỹ.

Linda mỉm cười nhìn Tinh Tinh, hỏi cậu có thích nơi này không, trợ lí đứng bên giúp phiên dịch, mà Lan Tinh sau khi nghe xong tựa hồ phát hiện ra điểm gì không đúng, lùi về đứng phía sau Tưởng Tế Văn.

Tưởng Tế văn liếc mắt nhìn trợ lí,

"Trước tiên đừng nói với nó điều này."

Vị trợ lí bị ánh nhìn xuyên tới thì căng cứng cả người, không dám hỏi vì sao, cũng không dám nói gì nữa.

Linda mở miệng, Tưởng tiên sinh—

Tưởng Tế Văn ngắt lời nàng,

"Trở về chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Lan Tinh vốn đang tò mò, bởi vì câu hỏi kia mà để ý nhìn xung quanh nhiều hơn. Căn phòng này, còn có hoa viên, đại sảnh, nhiều người đi tới đi lui, không phải giống hệt khu an dưỡng cậu ở trước kia sao?

Cậu biết nơi này là địa phương như thế nào.

Ở đây cậu chỉ có thể đợi cả ngày, không thể ra khỏi cửa, cũng không thể về nhà.

Bộ dạng hưng phấn của Lan Tinh thoáng trở nên ủ rũ.

Buổi tối khi trở về Hứa Trí Hữu đã sớm ở trong nhà, nhiệt tình nghênh đón bọn họ. Y đã rất cố gắng để tìm được khu an dưỡng đó, thậm chí còn chắc chắn Lan Tinh nhất định sẽ thích nơi ấy.

"Đó là nơi có các bác sĩ chuyên trị liệu cho trẻ tự kỉ ưu tú nhất, điều kiện cũng tốt nhất, thế nào? Tưởng tiên sinh, ngươi đã an tâm để Lan Tinh lại nơi này chưa?" Hứa Trí Hữu một bên nói, một bên nhìn Lan Tinh.

Cậu ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Tưởng Tế Văn xem tranh, lúc trước họ muốn dỗ cậu về phòng nhưng cảm xúc của Lan Tinh thực không tốt, cậu nhất quyết phải cùng Tưởng Tế Văn một chỗ.

Mà cuộc nói chuyện này không nên để Lan Tinh nghe được, vì thế bọn họ đành trao đổi bằng tiếng Anh, vừa vặn để Hứa thái thái tham gia đối thoại.

Linda nói, "Lan Tinh thực sự ỷ lại ngươi, chúng ta đều nhìn ra được điều đó. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy đột nhiên muốn Lan Tinh rời đi đến một quốc gia xa lạ, ngươi nhất định cũng sẽ luyến tiếc.

Nhưng cha nó ở đây, Lan Tinh cũng là người thân của chúng ta, tuy rằng hiện tại chúng ta chưa biết gì nhiều về chứng tự kỉ nhưng chúng ta sẽ cố gắng tìm hiểu để chăm sóc Lan Tinh thật tốt.Các ngươi tính toán cho Lan Tinh vào khu an dưỡng sao?

"Tưởng Tế Văn hỏi lại, vẻ mặt không tán đồng. Hứa Trí Hữu cùng Hứa thái thái liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên không rõ vấn đề này thì có ảnh hưởng gì."Chúng ta đã hỏi các chuyên gia."

Hứa Trí Hữu trả lời, tiếp sau đó là một đống giải thích của cố vấn. Từng lời rườm rà thuật ngữ như gió thổi qua tai Tưởng Tế Văn, hắn không kiên nhẫn nghe hết.

Hắn đương nhiên biết Lan Tinh là trẻ tự kỉ không có năng lực tự lập của người trưởng thành, cách tốt nhất và đơn giản nhất là để cậu vào khu an dưỡng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!