Tiêu Viễn Sơn đã xuống ngựa, cùng nữ tử áo đỏ bước tới, nữ tử bước lên trước, cởi áo choàng đỏ xuống, khoác lên người ta.
Vài bước chân, Tiêu Viễn Sơn chắp tay hành lễ với ta, gọi một tiếng -
"Bang chủ, đã lâu không gặp."
Ta quay đầu nhìn Hạ Trạm, phía sau là rất nhiều người của Thanh Bang tụ tập, và ánh lửa bùng cháy trên cổng thành.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta hơi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên -
"Hạ thế tử, để ta giới thiệu một chút, vị này mới là muội muội của ta, Thanh Liễu."
Người câm không phải là ta, mà là Thanh Liễu đang đứng bên cạnh ta.
Ngược lại, giọng nói của ta lại sang sảng, rành mạch.
Thanh Liễu dịu dàng nhìn ta, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rạng rỡ.
Hạ Trạm cuối cùng cũng hoàn hồn, không thể tin nổi:
"Chẳng lẽ nàng chính là, Lưu Thanh Ngư?"
Ta mỉm cười, giọng nói du dương, ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ thương hại:
"Ai nói với ngươi, Lưu Thanh Ngư là nam nhân?"
Đúng vậy, trước đó không ai biết cả.
Ba năm trước, loạn nô lệ bùng nổ, khắp nơi hưởng ứng, Tiêu Viễn Sơn từng mang theo tín vật của ta đến gặp Trần Tứ Phát, Thôi Tượng Bản...
Bọn họ chỉ biết ta tên là Lưu Thanh Ngư, và cho rằng ta là nam nhân.
Bao gồm cả mười hai đường chủ của Thanh Bang, người biết thân phận thật sự của ta không nhiều, còn bị hắn g i ế t c h ế t mấy người.
Ta tặc tặc lưỡi hai tiếng, liên tục lắc đầu, sau đó thở dài một hơi, nhận lấy trường đao mà Tiêu Viễn Sơn đưa tới.
Ta chân trần, từng bước một đi về phía Hạ Trạm.
Lưỡi đao lướt qua mặt đất lát đá xanh, phát ra âm thanh kỳ lạ, dễ nghe.
Áo choàng đỏ bị gió thổi tung bay, ta đứng trước mặt Hạ Trạm, cúi đầu nhìn hắn:
"Hạ Trạm, lần này, ta thật sự muốn mạng của ngươi."
Thời gian không còn nhiều nữa, cuộc bạo loạn ở ngoại ô này, rất nhanh sẽ có viện binh đến.
Cấm quân có hai mươi sáu vệ, chúng ta chỉ có một con đường c h ế t.
Vì vậy ta giơ cao trường đao, không chút do dự, dùng sức c.h.é. m xuống, chặt đứt một cánh tay của Hạ Trạm.
Ngón tay trên cánh tay kia đeo nhẫn ngón tay bằng bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hạ Trạm đau đớn kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay bị đứt, nhìn cánh tay trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra, không thể tin nổi -
Ngọc Tư...
Có lẽ hắn không ngờ rằng, vợ chồng một ngày còn hơn trăm ngày ân nghĩa, ta lại không chút lưu tình chặt đứt cánh tay phải của hắn.
Rõ ràng mấy ngày trước, cánh tay này còn mạnh mẽ ôm lấy ta vào lòng, vuốt ve hoa hải đường đỏ trên lưng ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!