Ta đã ở phủ Định Quốc Công một năm rồi, cho dù sau này trở thành thông phòng của Hạ Trạm, ngủ chung giường, hắn cũng rất ít khi nói nhiều lời với ta như vậy.
Ta là một kẻ câm, cho nên bình thường hắn cũng rất ít khi nói chuyện.
Nhưng hôm nay hắn lại giải thích.
Vì cô nương mà hắn yêu mến, lại giải thích với một thông phòng xuất thân hèn mọn.
Ta liên tục lắc đầu, ánh mắt thê lương nhìn hắn.
Có lẽ là biểu cảm quá mức đáng thương, trong mắt hắn lóe lên một tia dịu dàng, vuốt ve đầu ta, cúi đầu hôn xuống.
Chính là đêm đó, hắn vẫn gọi ta là Ngọc Tư, hết lần này đến lần khác.
Đến nửa đêm, ta ngủ say, nghe thấy tiểu đồng bên ngoài vội vàng gọi một tiếng -
Công tử.
Lúc bấy giờ đã là canh ba, trăng lên đỉnh đầu.
Lúc hắn thức dậy rời đi, bóp nhẹ gáy ta, nói:
"Ngoan, lát nữa ta sẽ quay lại."
Ta bảo A Thái cắt bớt tim đèn, bởi vì ta biết, lần này tiểu đồng đến gọi hắn, không phải vì Triệu Minh Ngọc gặp ác mộng.
Hắn sẽ không quay lại nữa.
Trong phòng tối om, chỉ còn mình ta.
Lúc trời tờ mờ sáng, ta ngủ thiếp đi.
Trong mơ là cảnh tượng c.h.é. m g i ế t, lửa cháy ngút trời, thiêu rụi cả một vùng đất Giang Nam.
Cho đến khi Hạ Trạm trở về, người đầy sương lạnh, cởi áo khoác, nằm xuống giường, đưa tay ôm lấy eo ta.
Ta bừng tỉnh.
Người hắn lạnh toát, vì vậy vội vàng ôm chặt lấy ta vào lòng.
Mặt ta áp vào lồng n.g.ự. c hắn, mùi hương tuyết tùng thoang thoảng nơi chóp mũi, xen lẫn mùi m.á. u tanh.
Sau đó ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Ánh mắt sâu thẳm, trong màn trướng xanh tĩnh lặng, u ám, đáy mắt hắn cuộn trào cảm xúc.
Ta vội vàng cụp mi xuống, sau đó luống cuống cởi áo trong của hắn, muốn xem thử rốt cuộc hắn bị thương ở đâu.
Nhưng hắn ngăn ta lại, ép sát người xuống, mệt mỏi vùi đầu vào cổ ta -
"Ngọc Tư, ngủ đi, ta mệt mỏi quá."
Ta không ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn trướng, ánh sáng ban mai le lói vào trong phòng, ngay cả bên trong màn cũng trở nên sáng sủa hơn.
Sắp hừng đông rồi.
Khi mặt trời lên cao, Hạ Trạm cuối cùng cũng tỉnh giấc.
Lúc hầu hạ hắn mặc y phục, ta nhân cơ hội kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!