Chương 4: (Vô Đề)

Ai ai cũng biết thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, địa vị cao quý, tính tình lạnh lùng, lại kiêu ngạo.

Nhưng đôi mắt đẹp đẽ và lạnh nhạt kia, làm sao trở nên long lanh, đa tình, say đắm, thì không ai rõ hơn ta.

Ví dụ như lúc hắn ở thư phòng vẽ tranh, ta cởi y phục để lộ bờ vai và tấm lưng trần, hoa hải đường đỏ nở rộ trên làn da, cũng nở rộ trên bức tranh trên bàn hắn, và trong đôi mắt đen láy của hắn.

Bức tranh còn dang dở, màu vẽ đổ, nhuộm đỏ cả một vùng.

"Ngọc Tư, nàng đúng muốn mạng của ta mà..."

Đây là câu nói mà hắn thường nói với ta nhất khi động tình.

Nhưng ta chưa bao giờ tin vào sự dịu dàng và si mê của hắn lúc này, bước ra khỏi cánh cửa kia, hắn đoan chính, tự chủ, lại là dáng vẻ quân tử cao quý, thờ ơ.

Hạ Trạm không yêu ta, hắn sẽ không yêu một thông phòng xuất thân hèn mọn.

Người hắn yêu là biểu tiểu thư Triệu Minh Ngọc của phủ Định Quốc Công. Triệu Minh Ngọc tự Hinh Hinh, là biểu tỷ họ ngoại, thanh mai trúc mã của hắn, chỉ sinh sớm hơn hắn vài ngày.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết lý do Hạ Trạm đồng ý mua ta từ lầu xanh, không chỉ vì ba năm trước ở ngoại ô thành Huy Châu, do duyên phận mà hắn đã cứu ta.

Mà còn vì Triệu Minh Ngọc có dung mạo yếu đuối, da trắng đẹp, dưới hàng lông mày lá liễu, đôi mắt ánh lên nỗi buồn man mác, khiến người ta thương tiếc.

Mà ta lại có dung mạo, eo thon, yếu đuối, đáng thương.

Nàng thường mặc y phục màu trắng, vì vậy hắn dặn dò y phục mới may cho ta, đều là màu trắng tinh khôi.

Trong viện của nàng trồng đầy hoa hải đường, vì vậy hắn chỉ yêu thích hoa hải đường đỏ trên lưng ta.

"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư."

Người mà hắn nhớ không phải là Ngọc Tư, mà là Triệu Minh Ngọc đang dưỡng bệnh ở Tương Dương.

Lấy tên cho ta là Ngọc Tư, là vì chữ Ngọc trong tên của Triệu Minh Ngọc.

Một năm nay, đôi mắt hắn xuyên qua ta, nhìn thấy chính là khuôn mặt với hàng lông mày lá liễu kia.

Ta e lệ nhìn hắn, dáng vẻ cắn môi đáng thương, là lúc khiến hắn động tình nhất, bởi vì người hắn nghĩ đến là vị a tỷ băng thanh ngọc khiết, cao quý không thể xâm phạm

- Triệu Minh Ngọc.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng từ Tương Dương trở về, mặc áo choàng lông chồn trắng, chậm rãi bước xuống xe ngựa, vẻ mặt Hạ Trạm dịu dàng biết bao.

Hắn dịu dàng gọi nàng là a tỷ, đưa tay ra đỡ nàng, động tác vô cùng cẩn thận.

Trên khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của Triệu Minh Ngọc, liền hiện lên ráng đỏ đẹp đẽ, khẽ đáp lễ:

"Làm phiền A Trạm rồi."

Khuê nữ kinh thành nhiều như mây, người có thể gọi hắn là A Trạm, chỉ có mình nàng.

Hạ Trạm thích nàng, là chuyện ai cũng biết.

Từ chối hôn sự với quận chúa Bình Dương, kéo dài đến bây giờ vẫn chưa thành thân, chính là vì vị a tỷ mà hắn nhung nhớ trong lòng.

Triệu Minh Ngọc xuất thân danh giá, gia đình có công lao lớn, cha từng là Tổng đốc Giang Tây.

Vì mẹ mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân Định Quốc Công, cùng Hạ Trạm là thanh mai trúc mã.

Đáng lẽ ra tiểu thư khuê các nhà giàu có, không nên đến tuổi này mà vẫn chưa đính hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!