[Phiên ngoại: Thanh Liễu]
Tỷ tỷ ta
- Lưu Thanh Ngư
- đã tạo phản.
Vào năm thứ hai sau khi ta trở thành kẻ câm, tỷ ấy và Viễn Sơn ca ca đã chuẩn bị đầy đủ, kêu gọi hàng nghìn nô lệ, đứng lên phản kháng, tàn sát Cao gia
- gia đình giàu có nhất Dương Châu.
Và đây chỉ mới là sự khởi đầu.
Ta biết, tỷ ấy tạo phản là vì ta.
Tỷ tỷ ta là người xinh đẹp, thông minh, kiên cường, dũng cảm, tỷ ấy giống như hoa hướng dương bất tử, cho dù bị người ta giẫm đạp dưới bùn đất, cũng sẽ hướng về mặt trời mà sống.
Năm ta mười tuổi, tỷ ấy bị quản gia đưa vào Cao phủ, ta đã sợ hãi nắm lấy vạt áo tỷ ấy, nước mắt tuôn rơi.
Tỷ tỷ quay đầu nhìn ta, rõ ràng tỷ ấy cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng lại đưa tay xoa đầu ta, dịu dàng dỗ dành -
"Thanh Liễu, ngoan nào, lát nữa tỷ tỷ sẽ mua bánh ngọt cho muội."
Thân hình nhỏ bé của tỷ ấy, đứng thẳng tắp, nghiêm túc nói với Viễn Sơn ca ca:
"Tiêu Viễn Sơn, muội muội ta - Thanh Liễu, nhờ ngươi chăm sóc."
Sau đó, tỷ ấy vào Cao phủ, mấy năm liền, ta rất ít khi được gặp tỷ ấy.
Nhưng tỷ ấy luôn nhớ đến ta, nhờ người đưa tiền, đưa đồ ăn, đưa thư cho ta.
Tỷ ấy nói:
"Thanh Liễu, tỷ tỷ sống rất tốt, lão gia rất thích tỷ tỷ, hắn ta đã hứa với tỷ tỷ sẽ không để muội vào phủ làm nô lệ, tuy chúng ta đều xuất thân tiện dân, nhưng muội có thể ở lại trang trại làm tá điền. Yên tâm, tỷ tỷ sẽ chăm sóc cho muội."
Cha mẹ mất sớm, tỷ tỷ luôn yêu thương ta, giống như một người lớn, chu đáo, sắp xếp mọi chuyện của ta đâu vào đấy.
Sau đó, Viễn Sơn ca ca cũng vào Cao phủ làm nô lệ.
Ta ở một mình trên trang trại, cùng những người chú, bác, dì cũng xuất thân tiện dân, cùng nhau xuống ruộng làm việc.
Bọn họ rất quan tâm đến ta, bởi vì tỷ tỷ luôn nhờ người đưa ra rất nhiều tiền bạc, quần áo, thức ăn, tỷ ấy dặn dò ta chia cho các dì hàng xóm, như vậy lúc xuống ruộng làm việc, bọn họ sẽ giúp đỡ ta.
Ta rất nhớ tỷ tỷ.
Nhưng tỷ tỷ không cho phép ta đến Cao phủ thăm tỷ ấy.
Viễn Sơn ca ca thường xuyên trở về, hắn giống như tỷ tỷ, mỗi lần đều mang đồ ăn ngon cho ta, xoa đầu ta, bảo ta ngoan ngoãn nghe lời.
Ta hỏi hắn tỷ tỷ có khỏe không, hắn im lặng một lúc, sau đó nói Khỏe.
Viễn Sơn ca ca không còn hoạt bát, vui vẻ như trước nữa, ta phát hiện ra hắn có chút u ám, khiến người ta nhìn thấy là sợ hãi.
Ta sống trên trang trại theo sự sắp xếp của tỷ tỷ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, công tử nhà họ Cao dẫn quản gia đến trang trại, lúc đó ta đang ngồi bên ao nước ven ruộng, chân trần đung đưa dưới nước, hát một bài đồng d.a. o mà tỷ tỷ dạy ta hồi nhỏ.
Công tử nhìn thấy ta, nói một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!