Chương 2: (Vô Đề)

Sáng hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cổng thành cũng đã mở.

Ta đắp áo choàng ngủ dưới gốc liễu, ánh nắng có chút chói mắt, bên cạnh đã trống không.

Sau đó gặp lại Hạ Trạm, là hai năm sau.

Nói ra thì cũng là chuyện một năm trước, Xuân Nhật Lâu ở kinh thành, vì ta không chịu tiếp khách, bị tú bà và hai tên ma cô đuổi đánh đến tận đường cái.

Trong kinh thành có biết bao nhiêu lầu xanh kỹ viện, sẽ chẳng ai để ý đến sống c h ế t của một kỹ nữ.

Nhưng xe ngựa của phủ Định Quốc Công lại tình cờ đi ngang qua, ta như túm được cọng rơm cứu mạng, liều mình lao lên.

Sau đó, Hạ Trạm ung dung đứng trước mặt ta.

Con đường lát đá xanh, hắn mặc một thân cẩm bào thêu kim tuyến, đi đôi giày da đắt tiền dưới chân.

Ta đương nhiên nhận ra hắn ngay lập tức, khuôn mặt ấy như được cắt gọt tỉ mỉ, lông mày như vẽ, thần thái tuấn tú, kiêu ngạo đến mức khiến người ta khó quên.

Ta ôm chặt lấy chân hắn, hắn đương nhiên không nhận ra ta, khẽ nhướng mày, trong mắt không chút gợn sóng.

Nhưng ta tin chắc rằng vị ân nhân như Bồ Tát đã cứu ta ở ngoại ô thành Huy Châu năm đó, nhất định sẽ cứu ta lần thứ hai.

Ta khó khăn khoa tay múa chân, nói với hắn rằng ta đã từng gặp hắn.

Tú bà bên cạnh bước tới đá ta một cái, giọng nói the thé, cười khẩy giơ roi trong tay lên -

"Thế tử gia là người mà loại ti tiện như ngươi có thể quen biết sao, không chịu tiếp khách thì thôi đi, hôm nay còn va phải quý nhân, xem ta có đánh c h ế t ngươi không!"

Ta ôm đầu, nguyên một roi quất xuống, cánh tay gầy guộc lộ ra vết bầm tím.

Nhưng sau đó roi không vung xuống nữa.

Người của phủ Định Quốc Công một cước đá kẻ kia ra xa.

Hạ Trạm cúi đầu nhìn ta, đầu tiên là quan sát kỹ lưỡng, sau đó cúi người dùng ngón tay sạch sẽ, thon dài nâng cằm ta lên, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia kinh ngạc.

Năm mươi lượng bạc, ta được mua vào phủ Định Quốc Công.

Tên ban đầu của ta là Liễu Nhi, Hạ Trạm không thích, đổi thành Ngọc Tư.

Từ đó ta trở thành một nha hoàn của phủ Định Quốc Công.

Ba tháng sau, được thế tử gia thu nhận.

Ta còn nhớ hôm đó hắn hồi cung, trời đã tối, theo lệ trước tiên sẽ đến phòng tắm gội rửa.

Nhưng tiểu đồng thường ngày hầu hạ hắn lại đưa y phục cho ta.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bị hắn kéo vào thùng tắm một cách bất ngờ, cũng bị dọa đến mức mặt mày tái mét.

Ùm một tiếng, nước b.ắ. n tung tóe, y phục trên người ta ướt sũng, vô cùng chật vật.

Hắn nhìn ta xấu hổ, cánh tay tùy ý đặt trên thành thùng, dáng vẻ như cười như không. Đôi mắt đen láy không thấy đáy kia, nhìn chằm chằm vào ta, tràn đầy vẻ thích thú.

Ta là kỹ nữ được hắn mua từ lầu xanh về, sớm hơn nữa, ta còn là ngựa gầy được gia đình giàu có ở Dương Châu nuôi dưỡng trong phủ.

Thân phận như vậy, đã định sẵn là không thể trong sạch.

Những điều này Hạ Trạm đều đoán trước được, hắn không quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!