Có lẽ ta sắp c h ế t rồi.
Ta nghe thấy Hạ Trạm đang gọi ta.
Ngọc Tư, Ngọc Tư...
Giọng nói chồng chất lên ký ức, điều ta nghe nhiều nhất chính là lúc triền miên ân ái, tiếng thì thầm khàn khàn bên tai ta, lúc hắn gọi tên ta, thâm tình biết nhường nào.
Nhưng lần này, giọng nói của hắn lại gấp gáp như vậy, giống như những hạt mưa, rơi lộp bộp vào trái tim ta.
"Ngọc Tư, nàng không được phép c h ế t, ta không cho phép nàng c h ế t, nàng còn nợ ta, chưa trả hết."
Thật là bá đạo, vô lễ.
Lưu Thanh Ngư ta, chưa bao giờ nợ bất kỳ ai.....
Một năm sau.
Trong kinh thành ai ai cũng biết, phủ Định Quốc Công gần đây có chuyện vui lớn.
Vị thế tử gia đã hơn hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng thành thân.
Trong cung ban thưởng không ngừng, Thái hậu vui mừng liên tục khen ngợi.
Người mà thế tử gia muốn cưới, đương nhiên là biểu tỷ lớn lên cùng hắn
- con gái của cựu Tổng đốc Giang Tây
- Triệu Minh Ngọc.
Nhưng không ai biết, đêm tân hôn, người mặc hỷ phục, đội khăn voan đỏ, là ta
- Lưu Thanh Ngư.
Triệu Minh Ngọc đã c h ế t.
Sau này ta mới biết, nàng ta từ nhỏ đã mắc bệnh, quanh năm suốt tháng không rời thuốc thang.
Sau đó, nghe tin dữ từ gia đình, nàng ta tức giận công tâm, cơ thể đã suy kiệt.
Lúc trở về kinh thành, Quốc công phu nhân ở Tương Dương đã gửi thư cho Hạ Trạm, nói rằng danh y bên đó chẩn đoán, Triệu Minh Ngọc sống không được bao lâu nữa.
Gả cho Hạ Trạm, luôn luôn là tâm nguyện của nàng.
Nhưng số phận nàng ta thật sự không tốt.
Lễ cưới mà nàng ta hằng mong ước, cuối cùng lại bị nữ nô Giang Nam mà nàng ta luôn khinh thường, thay thế thân phận.
Hạ Trạm thay nàng ta xin lỗi ta, vì sự chế giễu và khinh thường trước đây.
Hắn nói, a tỷ thật sự là người rất tốt, từ nhỏ đã tâm địa thiện lương, cho dù là đối với hạ nhân bên cạnh hay ăn mày trên đường, đều có lòng tốt.
Nhưng tai họa ập đến gia đình, khiến nàng ta không biết trút giận và oán hận vào đâu.
Ta lắc đầu, nói với Hạ Trạm, sao ta có thể hận nàng ta? Cuộc đấu tranh nô lệ đó, đã hao mòn tâm sức của tất cả mọi người, không có người chiến thắng.
Sức khỏe ta cũng không tốt lắm.
Mũi tên xuyên qua cơ thể một năm trước, khiến ta đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!