Ta cùng A Kha và những người khác chạy trốn suốt đêm, không ngừng nghỉ một khắc nào.
Nhưng dù sao ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi.
Lúc trời sắp sáng, ngựa chạy mệt rồi, người cũng chạy mệt rồi.
A Kha nói:
"Thanh Ngư, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi, thật sự không chịu nổi nữa."
Ta nghe vậy liền xuống ngựa, cảnh giác nhìn xung quanh, lấy túi nước trên lưng ngựa đưa cho nàng.
Với hiểu biết của ta về Tiêu Viễn Sơn, hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Cho dù hắn đồng ý, thì vị Tôn tiên sinh âm trầm kia cũng chưa chắc sẽ tha cho chúng ta.
Ta biết quá nhiều bí mật của bọn họ.
Phi ta tộc loại, kỳ tâm tất tru, đạo lý này ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai. (kỳ tâm tất tru: câu này ám chỉ một người có động cơ không thuần khiết hay tâm địa hiểm ác cho dù làm thành công hay không; thì cũng nên dẹp bỏ hay c.h.ế. t tâm những suy nghĩ đó đi.)
Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi một lát, ta đề nghị chia ra làm hai đường với A Kha và những người khác.
A Kha luôn luôn là người đầu óc đơn giản, đối với mệnh lệnh của ta luôn luôn là tuân theo.
Chúng ta hẹn gặp nhau ở ngoại ô thành Dương Châu.
Ta may mắn vì đã sắp xếp như vậy.
Tối hôm đó, lúc ta dẫn một toán người nhỏ, đốt lửa trại trong rừng chuẩn bị nghỉ ngơi, xung quanh nguy hiểm rình rập, vẫn bị người ta đuổi kịp.
Võ công ba chân mèo cào của ta, e rằng ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi.
Nhưng ta biết, mục tiêu của đám người kia chủ yếu là ta.
Vì vậy, ta nhanh chóng xoay người lên ngựa, nói với những người cũ:
"Mọi người đều là cao thủ võ nghệ, hãy giữ gìn sức lực, nhất định phải sống sót trở về, đến Giang Nam, ta sẽ mời các ngươi uống rượu!"
Nói xong, ta hung hăng quất roi ngựa, nhanh chóng phi nước đại.
Quả nhiên, thích khách cũng chia làm hai đường, phần lớn đuổi theo ta.
Hôm đó không biết đã chạy bao lâu, trong rừng chim chóc bay tán loạn, thú hoang chạy trốn, ma trơi lập lòe.
Ngựa bị c.h.é. m c h ế t, ta trúng một mũi tên.
Sinh ra là nô lệ, sức chịu đựng và khả năng sinh tồn của ta tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể tưởng tượng được.
Ta trốn đông trốn tây trong rừng, lặn xuống đáy nước đầy rong rêu, lại trốn trong hang đá nửa đêm, dựa vào khả năng quan sát nhạy bén, mấy lần thoát hiểm.
Lúc trời sáng, thích khách cuối cùng cũng đi xa.
Ta ôm vết thương, sắc mặt tái nhợt lên một chiếc xe bò vào núi chở củi, nhân lúc người đánh xe không chú ý, chui vào đống củi chất đầy trên xe.
Xe bò lắc lư đi trên đường núi, ta run rẩy ngủ suốt dọc đường.
Cho đến khi đứng trên đường phố náo nhiệt, người đầy máu, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, ta cố gắng bước về phía nha môn.
"Phản tặc Lưu Thanh Ngư! Đến đây đầu thú!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!