Người người đều sợ Lục Đình Trấn, chỉ riêng Chương Chi Vi là không sợ.
Trường học của Chương Chi Vi là anh chọn, nhà cũng là anh mua, miếng băng vệ sinh đầu tiên trong đời cô cũng là anh đưa cho cô, cô không thể hiểu được cảm xúc của Lục Đình Trấn, nhưng cô biết đối phương sẽ không hại cô.
Có điều Lục Đình Trấn không thích cô như cô yêu anh.
Chương Chi Vi vừa ấm ức vừa mong đợi. Vú Trần đang hầm canh trong bếp, tuổi tác của bà ấy đã cao, tai cũng không còn thính nữa. Gò má Chương Chi Vi vương lệ, nói huỵch toẹt: "Ông chủ Lục muốn chọn vợ cho chú kìa."
Lục Đình Trấn cầm tay cô, không phủ nhận cũng chẳng khẳng định: "Không phải đã bị cháu dọa chạy mất rồi sao?"
Lòng bàn tay anh cứng rắn, cảm giác cồm cộm khiến tay cô hơi đau. Cõi lòng Chương Chi Vi chua xót, lại nghe Lục Đình Trấn nói: "Được rồi, đừng giận dỗi nữa, mấy ngày nữa đưa cháu đi chơi, nhé?"
Tính tình của cô vẫn ương bướng như thế này, chỉ cần Lục Đình Trấn không nghe theo hay không gật đầu, cô sẽ một mực giở trò giận dỗi với anh.
Vú Trần nấu canh, mùi thơm của nồi canh hầm chậm rãi tỏa ra, sắp sửa đến lễ Giáng sinh, ngoài ô cửa sổ mở toang có thể nghe thấy loáng thoáng có người đang bật những bản nhạc ca tụng hân hoan.
Lục Đình Trấn nói: "Bạn gái bé nhỏ."
Chương Chi Vi vui như điên, choàng hai tay qua cổ anh, ghé lại gần hôn chụt vào má anh một cái rõ kêu. Lục Đình Trấn không hút thuốc, mùi hương cơ thể sạch sẽ dễ chịu. Dường như Chương Chi Vi thích những điều vô lý, vô duyên vô cớ muốn gần gũi với anh, vô duyên vô cớ muốn bám dính lấy anh không rời, giống như một khối bánh nếp rơi vào trong sữa bột, Chương Chi Vi ôm chặt Lục Đình Trấn, áp má lên lồng ngực anh, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của anh.
Lục Đình Trấn tuân thủ lời hứa, nếu anh đã nói sẽ không động vào cô trước khi cô học thành tài rồi quay về, anh sẽ thật sự không động vào cô dù chỉ một chút.
Dù cho Chương Chi Vi công khai hay ngầm ra hiệu, anh đều giữ vững lòng mình. Khi vú Trần có mặt ở đó, Chương Chi Vi ít nhiều cũng tiết chế phần nào, không thể làm này nọ với Lục Đình Trấn trước mặt bà. Nhưng đằng sau đó, cô hoặc là chui vào lòng anh đọc sách, hoặc lúc xem tivi cùng anh, tay chân của cô không được tính là "thục nữ", khi sờ chỗ này, lúc nắn chỗ kia, đôi khi không nhịn được còn cắn anh cách lớp áo sơ mi.
Lục Đình Trấn bị cô cắn đến khi vừa bực vừa buồn cười, giữ lấy cằm cô.
"Để chú xem nào, rốt cuộc đã mọc bao nhiêu răng khôn rồi." Lục Đình Trấn thò tay vào trong khoang miệng cô: "Răng còn chưa mọc đủ mà đã muốn tạo phản rồi hả?"
Lục Đình Trấn từ chối cho ý kiến, buông tay ra: "Bà ấy không thông minh bằng cháu."
Trước đây rõ ràng anh từng nói, anh thích người thông minh.
Lục Đình Trấn thích người thông minh.
Vì vậy, Lục Đình Trấn thích cô.
Chương Chi Vi muốn đăng ký học ngành kinh doanh, đây cũng là con đường học hành mà Lục Đình Trấn định hướng cho cô. Tâm trí của cô chưa ổn định, lúc thích cái này, lúc thích cái khác. Trong số những con đường rộng mở nhất, Lục Đình Trấn đã chọn cho cô con đường bằng phẳng nhất. Người nào chuẩn bị học ngành kinh doanh đều là người có đầu óc nhanh nhạy, Chương Chi Vi học giỏi Toán, khả năng logic cao, vừa nghĩ đến mối quan hệ hoán vị, cô đã vui sướng đến mức ước gì có thể dính vào người đối phương, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhấn mạnh: "Chú biết cháu thông minh."
"Nếu cháu cũng được xem là thông minh, trên đời này không còn ai ngu ngốc nữa." Lục Đình Trấn nói: "Khen không nổi."
Chương Chi Vi chẳng thèm bận tâm, cô thích tìm ra những điều khiến cô vui vẻ từ những chuyện vụn vặn trong cuộc sống thường ngài. Lục Đình Trấn nói cô thông minh thì đó chính là khen cô, cô vui sướng nhảy nhót, muốn nép vào lòng chú Lục ngủ một giấc mới được. Chỉ tiếc là vú Trần đã nấu canh xong, nghe thấy tiếng bước chân, Lục Đình Trấn đỡ cô dậy để cô ngồi ngay ngắn lại.
Ai bảo Lục Đình Trấn miệng vàng lời ngọc, lời nào cũng linh. Chương Chi Vi bị anh nói "Răng còn chưa mọc hết", ngay sáng hôm sau lợi của Chương Chi Vi đã sưng lên một cục. Cô sợ đau, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, nơi đó cứ thế sưng to lên. Lục Đình Trấn không có thời gian, bèn sai Gà Đen và lão Tứ đưa Chương Chi Vi đi bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra xong, cười nói không có vấn đề gì, chỉ là sắp mọc răng khôn thôi.
Chương Chi Vi mới nghe ông ấy miêu tả lại đã thấy đau. Ôi, một chiếc răng cứng ngắc sắp đâm rách vùng lợi lành lặn để trồi ra ngoài, trong quá trình này vùng lợi kia sẽ rách bươm, phải đau đến nhường nào?
Cô hỏi bác sĩ có cách nào cắt cơn đau hay không, bác sĩ nhún vai, có lòng mà không giúp được.
Gà Đen nói không giữ mồm giữ miệng: "Trên đời này cũng có một số cơn đau không thể tránh khỏi, ví dụ như đau vì mọc răng, còn có đàn bà con gái, phá thân…"
Lão Tứ nhiều tuổi hơn, cũng chín chắn hơn, quát Gà Đen: "Im mồm đi chú mày!"
Gà Đen sực tỉnh, liếc trộm Chương Chi Vi đang ôm má, cười ngượng ngùng.
Chương Chi Vi không cảm thấy mất lịch sự, cô đã thành niên, nghe mấy lời thô lỗ cũng chẳng thấy làm sao. Nhưng lão Tứ và Gà Đen rõ ràng vẫn xem cô là cô cả cành vàng lá ngọc, trên thực tế...
Lẽ ra họ phải gọi cô một tiếng chị dâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!