Chương 5: (Vô Đề)

Trên đỉnh núi gió mát mơn man, gió từ ngoài cảng lướt qua vi vút, cây cối sum xuê, phóng mắt qua bóng cây xa xa có thể nhìn thấy biệt thự của Thống đốc

Con đường trên núi thanh vắng phía trước biệt thự, Lục Đình Trấn mang vẻ mặt bình thản như thường, bước đến bên cạnh Chương Chi Vi, hỏi thăm Tằng Ngải Nghi: "Thầy Tằng dạo này có khỏe không?"

Sắc mặt Tằng Ngải Nghi tái nhợt, cô ta vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh từ trong sự chấn động ban nãy: "Khỏe lắm."

Lục Đình Trấn nói: "Xin hãy chuyển lời giúp tôi, dạo này tôi không có thời gian, để dịp khác tôi đến nhà hỏi thăm ông ấy."

Tằng Ngải Nghi đáp lại một tiếng, cô ta vẫn chưa hết hoảng hồn. Một cô gái hiền thục điển hình khi nghe thấy những lời gây sốc của Chương Chi Vi ban nãy, đã cảm thấy kinh hãi, huống chi Lục Đình Trấn cũng chẳng phản bác.

Lục Đình Trấn lại nói: "Chi Vi còn ít tuổi, nói năng hơi sỗ sàng, không biết nặng nhẹ, xin thứ lỗi."

Tằng Ngải Nghi mấp máy môi. Cô ta có thể nói được gì? Cô ta không nói gì nữa, chỉ gật đầu, mang theo vẻ mặt bất an mà lên xe. Mấy chuyện gặp gỡ, ăn cơm, nói chuyện hay quen bạn trai đều bị cô ta quăng lên tầng chín tầng mây, biến mất ở trên thiên đường. Tài xế quan tâm hỏi han, Tằng Ngải Nghi cũng chỉ lắc đầu, tâm trạng của cô ta thấp thỏm không yên, ghé vào sát cửa xe nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Lục Đình Trấn đang dắt tay Chương Chi Vi.

Sao có thể không khiến người ta lạnh lòng cho được.

- -

Gió đêm lướt qua.

Chương Chi Vi vốn hơi hổ thẹn, lòng dạ bất an, vừa rồi vẫn luôn nhìn trộm vẻ mặt của anh. Bây giờ nghe anh nói như vậy, biết anh không giận nên con tim cô cũng hồi phục lại như cũ, ghé vào vai anh mà nói: "Có câu nào ban nãy cháu nói sai không? Chú là chú ruột của cháu chắc? Chú không thích cháu gọi chú là chú sao? Lúc chú chơi người ta thì nằng nặc bắt cháu gọi là chú, bây giờ quên hết rồi ư?

Hay là, chú không thích chơi…"

Lục Đình Trấn bịt miệng cô: "Không được nói những lời như vậy nữa. Còn đang là học sinh mà mở miệng ra là chơi tới chơi lui, không ngoan chút nào."

Chưa vội nói đến chuyện cô đã thành niên, chỉ cần nói đến những cô gái tầm tuổi cô đã nắm tay hẹn hò với bạn trai khác giới, ôm ấp hôn hít, thậm chí chuyện thân mật hơn như làm tình đã không phải chuyện hiếm lạ gì, sao Lục Đình Trấn còn kiên trì không cho cô nói?

Lúc anh chơi cô, có khi nào anh bắt cô giữ im lặng đâu.

Lục Đình Trấn quay vào trong nhà trò chuyện với ông chủ Lục và bà chủ Lục, Chương Chi Vi làm bình hoa suốt cả quá trình, ngồi một bên ngoan ngoãn lắng nghe. Quả nhiên, ông chủ Lục muốn Lục Đình Trấn giao lưu với cô Tằng ban nãy, để có thể tiến tới mối quan hệ bạn bè sâu sắc hơn.

Cha của Tằng Ngải Nghi là thầy giáo hồi Lục Đình Trấn học đại học, văn chương tài hoa, còn mẹ cô ta làm trong bệnh viện. Trong mắt ông chủ Lục, chẳng còn gia đình nào trong sạch như gia đình này. Huống hồ, Tằng Ngải Nghi cũng là tài nữ du học Anh Quốc trở về, vốn dĩ cô ta có thể dạy học trong trường công giáo, nhưng lại lựa chọn thực hiện lý tưởng của mình

-- đến trường công dạy những đứa trẻ có gia cảnh tầm thường.

Đơn thuần lại có lý tưởng, chắc chắn sẽ không khiến người khác ghét cô ta.

Nghe ông chủ Lục nói xong, Lục Đình Trấn mới lên tiếng: "Cô Tằng rất tốt, nhưng không hợp với con."

Bà Lục đang uống huyết yến đã hầm xong, than vãn: "Mắt con để cao như vậy, chúng ta đã tìm cho con nhiều đối tượng như thế, ai cũng không thể làm con vui… Đình Trấn, rốt cuộc con muốn kiểu phụ nữ thế nào?"

Nói đến đây, bà Lục lại hỏi vú Trươơng: "Sao chỉ mang cho mình tôi? Phần của Vi Vi đâu?"

Vú Trương nói: "Vừa rồi không biết cô chủ quay lại, tôi đi lấy ngay đây."

Bà ta đi vào trong bếp lấy huyết yến, Chương Chi Vi đang ăn nho. Dưới ánh đèn, từng chùm nho bóng mướt như được lấy ra từ trong bức tranh sơn dầu của Caravaggio. Cô vừa mới cắn một miếng, nước nho tràn ra, nghe thấy Lục Đình Trấn nói: "Con thích người thông minh."

Chẹp, vẫn là câu nói cũ rích.

Cũ đến mức mọi người đều cho là Lục Đình Trấn đang trả lời qua quýt cho xong. Rốt cuộc phải như thế nào mới được coi là thông minh? Thông minh đến mức nào mới được? Không có phạm vi cụ thể, đúng là một cái cớ cao minh biết bao.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Ông chủ Lục đột nhiên nói: "Thông minh quá lại hóa hỏng việc, không nghe lời. Vẫn là những người xinh đẹp và không có đầu óc tốt hơn, không cần lo sẽ bị người ta bắt chẹt."

Đang nói thì vú Trương bưng bát sứ trắng kèm chiếc muỗng nhỏ qua đó, bà Lục đặt muỗng xuống, ân cần gọi Chương Chi Vi: "Vi Vi, nếm thử đi, đây là huyết yến từ Malaysia, vừa được chuyển tới đây từ hôm qua, bổ lắm đấy."

Giọng bà êm ái, vừa nhã nhặn vừa bùi tai, như thể bà hoàn toàn không nghe thấy những lời của ông chủ Lục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!