Lục Đình Trấn hỏi: "Cậu có nói với cô ấy là tôi chỉ muốn mời cô ấy ăn tối không?"
"Em nói rồi." Gà Đen chỉ vào đôi đũa cắm vào bím tóc của mình: "Vì thế cô chủ Chi Vi mới không cắm nó vào mắt em."
Lục Đình Trấn: "..."
"Anh Trấn." Gà Đen nói chậm rãi: "Cô chủ Chi Vi nhờ em chuyển lời cho anh, cô ấy nói nếu hai người đã hẹn thứ tư gặp nhau để nói chuyện, thì trước lúc đó, cô ấy không muốn liên lạc riêng với anh."
Lục Đình Trấn hỏi: "Còn gì nữa không?"
Gà Đen: "Hết rồi."
Chỉ có thế.
Lục Đình Trấn lại hỏi: "Cậu thấy bữa tối cô ấy ăn gì?"
Gà Đen cố gắng nhớ lại. Một lúc sau, nói với Lục Đình Trấn rằng: "Cô chủ Chi Vi đang nướng bánh mì, có cả sữa."
"Chỉ có bánh mì với sữa?" Lục Đình Trấn xác nhận lại: "Không còn món nào khác sao?"
Gà Đen lắc đầu.
Lục Đình Trấn ngây ngẩn mấy giây.
"Mang những thứ này ra kia ăn cùng lão Tứ đi." Lục Đình Trấn nói: "Hai cậu ăn xong rồi nghỉ sớm đi."
Gà Đen hỏi: "Vậy còn anh…"
Chưa nói xong, lão Tứ đã đi vào, nói với Lục Đình Trấn: "Anh Trấn, ngài Trần gọi điện thoại cho anh."
Gọi điện vào giờ này dĩ nhiên không phải vì việc riêng. Giọng điệu của Trần Tu Trạch vẫn bình thản, trước tiên là chúc mừng Lục Đình Trấn đã tìm được "cháu gái", sau mới bàn đến chính sự. Một số người Anh đã rời Hồng Kông, miếng bánh Hồng Kông này sớm muộn cũng phải chia mỗi người một phần. Bình thường Trần Tu Trạch có mối quan hệ mật thiết với Malaysia, Thái, quen biết rộng.
Còn Lục Đình Trấn thì có lượng tiền mặt cốt lõi khổng lồ, tựa như một dòng sông vàng chảy cuồn cuộn.
Hai người hợp tác cũng đủ để giải quyết hầu hết rắc rối.
Huống chi, vì chuyện tìm Chương Chi Vi trước đó, Lục Đình Trấn đã đồng ý với một điều kiện mà Trần Tu Trạch đề ra.
Hai người chỉ bàn chuyện mười phút đã quyết định hướng đi sau này. Trần Tu Trạch hỏi Lục Đình Trấn khi nào về nước, anh trầm mặc giây lát, đưa ra một đáp án: "Cuối tuần sau."
Gà Đen và lão Tứ vẫn chưa ăn cơm, đồ ăn vẫn bày ở đó, không có lý gì đàn em lại động đũa trước. Lục Đình Trấn rõ ràng không muốn ăn gì, anh cúi đầu, thắt lại cà vạt.
Lão Tứ hỏi: "Anh Trấn, anh định ra ngoài sao?"
Lục Đình Trấn lắc đầu: "Tôi chỉ ra ngoài đi dạo, không cần đi theo."
Gà Đen không yên tâm, nhưng Lục Đình Trấn khăng khăng muốn như thế, anh ấy đành nhìn Lục Đình Trấn cầm áo rời khỏi đó, lòng dạ bất an. Khi đối phương sắp ra khỏi cửa, anh ấy đuổi theo, gọi một tiếng "Anh Trấn".
"Chúng em biết anh đối tốt với cô chủ Chi Vi, nhưng..." Gà Đen nói: "Phụ nữ mà, anh đừng ép cô ấy, cô ấy đã khổ lắm rồi, anh Trấn."
Lục Đình Trấn không nói năng gì, chỉ quay người rời đi.
Cửa bị đóng sập lại.
Chương Chi Vi nấu cho mình một bát mì, mang món thịt kho trứng cô mua ở phố người Hoa trước đó, cắt thành miếng rồi phủ lên trên, cho thêm một ít rau xà lách... Trông cũng khá ngon miệng.
Trong nhà chẳng còn ai khác, ăn cơm một mình không tránh khỏi cảm giác cô độc nhưng Chương Chi Vi không cảm thấy thế, cô giở một tờ giấy ăn ra, vừa đọc sách, vừa thong thả ăn bát mì nóng hổi.
Ừm, mùi vị không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!