Hương nước hoa trắng trong trẻo thanh thoát, vừa giống hương hoa dành dành vừa giống xạ hương.
Ánh mắt Lục Đình Trấn dừng trên cần cổ thon thả của cô mấy giây, rồi rời mắt đi như không có chuyện gì.
Tiêm Sa Chủy là khu phố vàng của vịnh Cửu Long, tập trung vô số cửa hàng đồ hiệu, tiệm vàng, tiệm đồng hồ trang sức rực rỡ muôn màu. Người bộ hành trên con phố lớn mang những màu da khác nhau, nhiều nhất là người Ấn Độ. Người nước ngoài đến Hồng Kông cũng nhiều, người Nam Á và cả thương nhân đến từ Scotland, người châu Âu như người Bồ Đào Nha, người Ba Tư, v.
v…
Chương Chi Vi không giao thiệp nhiều với những người không phải người Hoa, người cô quen thuộc nhất là một con lai cũng làm việc cho ông chủ Lục. Tên tiếng Bồ của anh ấy dài đến mức khiến Chương Chi Vi đau đầu, cô vẫn thích gọi tên tiếng Trung của anh ấy hơn, Đồ Gia Minh, cái tên vừa phổ biến vừa dễ nhớ.
Triệu Gia Minh, Tiền Gia Minh, Tôn Gia Minh, Lý Gia Minh.
Chương Chi Vi quen rất nhiều người có tên là Gia Minh, chỉ riêng anh chàng Đồ Gia Minh này là đẹp trai nhất. Anh ấy quanh năm suốt tháng xịt nước hoa nồng nặc, để át đi mùi cơ thể di truyền. Chiếc kẹp tóc mà Chương Chi Vi cài hôm nay là Đồ Gia Minh tặng, được khảm đá pha lê thành hình cánh bướm. Chiếc kẹp này được Đồ Gia Minh mua ở bên Pháp, nâng niu như báu vật rồi tặng lại cho Chương Chi Vi.
Lục Đình Trấn đặt cuốn sổ ghi chép qua một bên, nhìn chằm chằm chiếc kẹp trên đầu Chương Chi Vi, lên tiếng: "Mua khi nào thế?"
Lục Đình Trấn thoáng trầm tư: "Cái người có mối làm ăn nhỏ với cha của chú?"
"Vâng."
Lục Đình Trấn nói: "Không xứng với cháu."
Nếu là trước đây, Chương Chi Vi sẽ sợ hãi gỡ nó xuống. Nhưng bây giờ không giống trước kia, cô khăng khăng không chịu gỡ xuống, còn hỏi ngược lại: "Chú Lục nói chiếc kẹp hay nói người?"
Lục Đình Trấn hờ hững nhìn cô: "Cháu mới bao lớn? Bây giờ đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi hử? Không muốn học nữa?"
"Chú thấy thế nào?" Lục Đình Trấn ném chủ đề lại cho cô: "Chú và cha chú cho cháu đi học, tìm trường tốt cho cháu, không phải để cháu qua lại với mấy tên lố lăng này."
Chương Chi Vi quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, ánh nắng tươi đẹp, Lục Đình Trấn nói: "Chẳng phải cháu muốn đạt được chút thành tích sao? Cứ lo học hành cho tốt rồi hãy nghĩ đến chuyện gây dựng sự nghiệp."
Đây đúng là lời nói từ tận đáy lòng, Chương Chi Vi nghĩ, cô cúi gằm xuống. Cô và Lục Đình Trấn toàn nói đến sự thật, anh lúc nào cũng khuyên cô học hành cho tốt, bồi dưỡng học vấn, nhưng...
Ngoài việc học ra, cô cũng muốn giống như những người bạn khác, qua lại với người khác giới, hẹn hò, yêu đương thân mật.
Dĩ nhiên, người khác giới kia chỉ có thể mang họ Lục, tên là Đình Trấn.
Chương Chi Vi đang mải nghĩ như vậy, Lục Đình Trấn đột nhiên bảo tài xế rẽ sang đường khác, Chương Chi Vi chỉ nghĩ có lẽ anh còn có chuyện phải làm. Nào ngờ khi xe dừng hẳn, Chương Chi Vi nhìn thấy những tấm biển trắng chữ đen, đèn nê ông lấp lóe trên cao, những chiếc đèn lồng đỏ chữ vàng. Lục Đình Trấn xuống xe trước, mở cửa xe cho cô: "Xuống xe."
"Bàn chuyện gì chứ?" Lục Đình Trấn nắm tay cô: "Xuống ăn thịt bồ câu."
Lục Đình Trấn không thích ăn bồ câu nướng sẵn, anh đưa Chương Chi Vi đi ăn bồ câu nướng. Nói là nướng nhưng thực ra là mới được chiên. Lục Đình Trấn chưa bao giờ ăn bồ câu non mười hai ngày tuổi, chê thịt bở nhạt nhẽo, loại anh chọn là bồ câu hai mươi mốt ngày, thịt mềm xương mềm, ngâm qua nước xốt*, ướp đường mạch nha và giấm lên da, hong gió xong sẽ cho vào dầu nóng chiên giòn, để nguyên con không cần chặt rồi rưới nước xốt Thụy Sĩ** lên trên. Chương Chi Vi ăn một cách nhã nhặn, không dám làm mấy động tác xé thịt, gỡ xương, lột da rồi mút tay trước mặt người mình thích, ăn một lúc lâu mới ăn hết một con. Lục Đình Trấn thì khác cô, anh ăn hết bốn con mới dừng tay.
*Nước xốt Hồng Kông () và nước xốt Thụy Sĩ đều là loại nước xốt được tái sử dụng nhiều lần để luộc hoặc om các loại thịt. Xốt Thụy Sĩ thực ra chỉ là một loại xì dầu nổi tiếng của Hồng Kông, khác nước xốt ở chỗ không quá mặn, thay vào đó có vị ngọt nổi bật hơn (Baidu)
Ăn uống no say về nhà, vú Trần còn nấu cháo cá sống thái lát, ba viên thịt bò đập nhuyễn bằng gậy rồi vo tròn ẩn mình trong canh vây cá, mực tươi xào mắm tôm, gà hấp muối được quét dầu vàng bên ngoài. Chương Chi Vi chỉ chọn ăn đĩa cải làn xào, ăn phần búp non, uống chút nước canh thanh đạm.
Vú Trần quan tâm hỏi han: "Hôm nay ăn không ngon miệng sao?"
Vú Trần muốn nói rồi lại thôi, bà muốn khuyên Lục Đình Trấn không nên đưa cô chủ đi ăn mấy thứ linh tinh, nhưng bà đã nghe chuyện Lục Đình Trấn khiển trách vú Trương. Vú Trương là người làm lâu năm ở nhà họ Lục, đến giờ cũng được yêu cầu không được phép gọi thẳng "Đình Trấn". Còn vú Trần mới làm việc ở nhà họ Lục một thời gian ngắn, bây giờ được Lục Đình Trấn cử đến chăm sóc Chương Chi Vi, tận tâm tận lực cũng chẳng dám làm gia chủ nổi giận.
Lục Đình Trấn thong thả ăn, anh nói với vú Trần: "Mấy ngày nay khẩu vị của Vi Vi không tốt, vú đi tìm Đại Cường, bảo cậu ta đưa vú đến tìm bác Đường bán đồ ăn vặt ở đường Vĩnh Cát, Thượng Hoàn mua nước chanh gừng và mứt chanh ngâm xuyên bối mẫu về đây."
Vú Trần hỏi: "Bây giờ ạ?"
"Ừm."
Vú Trần lấy chìa khóa và ví tiền, nhanh chóng xuống lầu.
Chương Chi Vi cắn đứt lá cải, hàm trên và hàm dưới va vào nhau, đầu cô chợt nổ bùm một tiếng, cô không lên tiếng cũng chẳng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm nước canh ở trong bát sứ trắng viền xanh, phản chiếu ánh sáng trên đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!