Gió tuyết quét qua con phố dài tĩnh mịch.
Ryan vẫn đứng sững tại chỗ, ngây ngẩn nhìn hai người đằng trước.
Ở đó có người đàn ông châu Á cao lớn xa lạ.
Lục Đình Trấn không nhận ra đôi tay mình đang siết chặt hơn, anh chỉ dịu dàng cọ vào má Chương Chi Vi, giống như con mèo hoang đói lả cuối cùng đã tìm được đứa con đi lạc của mình, liếm láp chải lông cho đứa con bé bỏng ngỡ đã mất mà lại tìm được.
Hoa tuyết bị gió thổi rớt rơi, hóa thành giọt nước lạnh buốt, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm nhận được thứ gì đó nóng ướt trên má mình. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô, vì giọng nói của Lục Đình Trấn nghe có vẻ vẫn bình thường: "Vi Vi."
Chương Chi Vi vẫn đang ho sặc sụa, cảm giác thiếu không khí và cảm giác chấn động khi bị đụng xe trước đó khiến cô buồn nôn. Lục Đình Trấn bế bổng cô lên, quay lại hướng mà anh đi đến.
Tuyết rơi lả tả ở phía trước, anh đã che chắn Chương Chi Vi trọn vẹn: "Tôi đưa em về."
Cô không nói nhiều, chửi rủa cũng chẳng có nghĩa lý gì, cô không thể chọc giận anh và cũng không được chọc giận anh. Cô rất muốn khóc òa lên, nhưng không thể khóc được. Trước kia cô tỏ ra ngoan ngoãn, nũng nịu với anh, giả vờ đau lòng, nước mắt nói tới là tới ngay. Còn bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, tựa như có đống lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, thiêu nóng người cô khiến cô không còn giọt nước mắt nào.
Thật ra đây không phải mệnh lệnh, hình như cô chưa từng đưa ra mệnh lệnh với Lục Đình Trấn.
"Hoặc là tôi đưa em về, hoặc là em cùng về với tôi." Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, em không thể ở bên ngoài một mình."
Lớp tuyết phủ dày bẹp dúm vì đôi giày màu đen, tan xương nát thịt. Ryan với đôi mắt xanh và mái tóc nâu vẫn đứng lặng ở phía xa xa, thứ chạm vào trán cậu ấy chưa từng xê dịch, đã để lại vết hằn trên da cậu ấy. Lão Tứ nhìn đăm đăm vào người trước mặt, không hề nhúc nhích, ngăn chặn hành động của Ryan.
Ryan vẫn cầm số tiền mà Lục Đình Trấn nhét vào tay mình, một xấp tiền dày cộp.
Lục Đình Trấn bế Chương Chi Vi, ra hiệu lão Tứ thu súng lại.
Anh nói với Ryan: "Ngại quá, làm cậu sợ rồi. Chào cậu, tôi là bạn trai của Jane, rất xin lỗi vì đã dùng phương thức này để chào hỏi cậu."
Ryan vẫn giữ im lặng.
"Hôm nay là ngày Tết của Trung Quốc, là ngày tốt lành để cả gia đình đoàn tụ." Lục Đình Trấn nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhanh chóng về nhà đoàn tụ với bố mẹ."
Lục Đình Trấn gọi đích danh Ryan, cậu ấy đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Vào ngày tuyết lớn, đối phương đâm hỏng xe của cậu ấy, còn chĩa khẩu súng vào trán cậu ấy. Bây giờ, dù đối phương có cho một trăm người đàn ông khiêng Ryan về nhà thì cậu ấy vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận.
Thế giới này quá hoang đường, đã hủy hoại nhận thức của Ryan.
"Còn xe của cậu, tôi cũng rất xin lỗi." Lục Đình Trấn xin lỗi một lần nữa, anh nói: "Tôi có thể cho người đưa cậu về."
Cuối cùng Ryan vẫn từ chối.
Cậu ấy chỉ nhìn Chương Chi Vi đang được Lục Đình Trấn bế bổng lên một cách nhẹ nhàng, gọi tên cô: "Jane."
Đôi mắt xanh trong trẻo không lẫn tạp chất của Ryan nhìn cô: "Bạn có cần mình báo cảnh sát không?"
Lục Đình Trấn không nhúc nhích, cũng không xen ngang, anh vô cùng nhẫn nại chờ hai người nói chuyện.
"... Không cần đâu, cảm ơn bạn." Sắc mặt Chương Chi Vi tái nhợt, cô không giãy giụa nữa, gượng cười với Ryan: "Cảm ơn bạn."
Ánh mắt của Ryan qua lại giữa cô và Lục Đình Trấn, xác nhận một lần nữa: "Chắc chứ?"
"Chắc."
Nhìn Ryan có vẻ hơi thất vọng.
Cô thầm cầu khẩn Lục Đình Trấn không làm gì Ryan, cậu ấy thật sự vô tội.
Lục Đình Trấn bế cô đi về phía trước, bông tuyết đậu trên tóc, trên bả vai của anh, Chương Chi Vi không nghe thấy nhịp tim của anh, cô cố gắng ép mình cách xa lồng ngực và vòng tay của anh. Màn đêm bủa vây tứ phía, trời đất chỉ còn lại gió và tuyết. Người Lục Đình Trấn rất nóng, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm thấy không khí lạnh căm từ từ chui vào trong tim cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!