Chương 31: (Vô Đề)

Bốn từ "quật mộ nghiệm xác" vừa vang lên, Gà Đen cau mày: "Anh Trấn, có câu mồ yên mả đẹp..."

Lục Đình Trấn nhéo mi tâm, một lúc lâu sau mới nói: "Vi Vi vẫn còn sống."

Anh khẳng định chắc nịch như vậy khiến Gà Đen không thể nói được gì nữa.

"Túi xách là của Vi Vi, tóc cũng lấy từ trong túi xách." Lục Đình Trấn nói chậm rãi: "Nhưng người chưa chắc đã phải."

Lão Tứ há miệng, anh ta định khuyên nhủ Lục Đình Trấn nhưng lại nuốt ngược những lời muốn nói vào trong bụng.

Trên đời này sao lại có một chuyện trùng hợp như thế?

Chương Chi Vi đã sớm không còn người thân nào ở Malaysia, không ai giúp đỡ, ông chủ Lục và Hạ Thành Minh cũng không tiếp tay cứu viện. Dù có còn sống đi chăng nữa thì một cô gái chưa từng bước chân ra xã hội, gần như không có khả năng sống độc lập, túi xách đã bị giật mất, không nơi nương tựa, sao Chương Chi Vi có thể sống sót ở một đất nước xa lạ?

Lão Tứ không dám nghĩ tiếp. Nếu phải chịu nhiều nhục nhã như vậy, lão Tứ hi vọng Chương Chi Vi đã chết, còn hơn là sống không bằng chết.

"A Lan." Lục Đình Trấn nói: "Cử người tiếp tục hỏi thăm chủ tiệm bánh mì, các cậu cũng đừng từ bỏ việc tìm người. Không chỉ có Johor Bahru, mà toàn bộ bang Johor, Malacca, Pahang và Tioman, cũng như Kuala Lumpur, hãy giữ liên lạc với những người đã liên lạc trước đó và tiếp tục tìm kiếm."

A Lan thưa vâng.

"Còn nữa." Lục Đình Trấn nhìn anh ta: "Phố đèn đỏ, trường học, đặc biệt là các trường học tiếng Hoa, không được bỏ sót chỗ nào hết."

A Lan thoáng ngập ngừng, lại nói: "Em biết rồi."

Chẳng mấy chốc đã mua được vé máy bay về Hồng Kông, trong thời gian ở Malaysia, Lục Đình Trấn không hề nghỉ ngơi, anh loanh quanh gần tiệm bánh mì, quan sát đã lâu nhưng chưa từng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Johor Bahru cách Singapore gần như vậy, chắn ngang ở giữa là con đê dài 1038 mét. Vì vậy có rất nhiều người sang Singapore làm việc, tối về nhà ở Johor Bahru.

Lục Đình Trấn cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu Chương Chi Vi có sang Singapore hay chăng?

Giả thiết này lại bị Lục Đình Trấn phủ định, đến giờ Chương Chi Vi vẫn chưa có thẻ căn cước hợp pháp, một cô gái như cô ấy sao có thể làm được hộ chiếu?

Một cô gái đã đi vào đường cùng, lỡ như chẳng may bị dụ vào tròng thì không biết sẽ có kết cục gì?

Tỉ lệ người Hoa ở Malaysia không nhỏ, Johor cũng là một bang giàu có phát triển với những đồn điền cao su và vườn cọ dầu bạt ngàn, cũng có rất nhiều người Hoa đến đây làm ăn. Các số liệu thống kê chính thức về tỉ lệ giàu có của người Mã Lai gốc Hoa và sự giàu có vượt trội của một số doanh nhân giàu có Trung Quốc đã khiến người ta gắn cho người Hoa cái mác "giàu có" một cách rập khuôn.

Nhưng bên cạnh đó cũng có những gia đình Hoa kiều nghèo khó, túng quẫn và đa số đều là những người bình thường, vừa không thể trả tiền thuê người bảo vệ chính mình, vừa lo lắng bị bọn nhập cư trái phép trấn lột.

Người bình thường mãi mãi chiếm tỉ lệ đông đảo.

Chỉ cần Vi Vi còn sống.

Những chuyện khác chẳng là gì cả.

Một mình cô sống lang bạt ở nước ngoài lâu như vậy, đến bây giờ chắc chắn đã rất sợ hãi. Lục Đình Trấn nghĩ, bình thường anh cũng không nỡ làm cô mất thể diện, bây giờ trải qua nhiều chuyện như thế này chắc chắn cô rất nhớ nhà. Không có tiền, không có đồ ăn, còn phải đối mặt với những mối nguy hiểm tiềm ẩn. Dù Vi Vi đã làm gì, Lục Đình Trấn đều không để ý, chỉ cần cô vẫn còn sống.

Chỉ cần cô vẫn còn sống.

Lục Đình Trấn đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi.

Ngay cả con chim vàng anh lớn lên trong sự chiều chuộng, lần đầu trốn thoát ra thế giới hoang dã cũng chẳng thể sống sót nổi, nói gì đến một cô gái chưa từng ra xã hội. Nếu cô gặp phải chuyện bất trắc, dù bị què bị mù hay bị điếc, chỉ cần cô còn sống, Lục Đình Trấn sẽ nuôi cô cả đời. Danh phận bà Lục, hôn nhân, tình yêu, cô muốn gì anh cũng thỏa mãn cô.

Chỉ cần cô vẫn còn sống.

Malaysia không có bốn mùa, nhiệt độ trung bình hàng năm trên ba mươi độ. Ánh nắng như đổ lửa ở khắp mọi nơi, Lục Đình Trấn vẫn mặc áo sơ mi từ đầu tới cuối, tia cực tím cường độ mạnh khiến da anh chịu tổn thương nhất định. Da anh trắng, không thể phơi dưới ánh nắng gay gắt. Phơi nắng lâu, da đã bắt đầu đỏ dần lên, lúc nghiêm trọng còn bị cháy rát.

Tuy nhiên anh không bị đen đi, đợi làn da cháy nắng trở lại bình thường, anh vẫn trắng trẻo như trước đây.

Cả ngày luẩn quẩn ở bên ngoài, tối về nhà rửa mặt, nước xối vào mu bàn tay, gò má đều cảm thấy châm chích. Lục Đình Trấn nhìn vào gương, bất chợt nhận ra bên tóc mai đã có tóc bạc.

Chỉ có một sợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!