Chương 9: (Vô Đề)

"Hửm?"

"Khi còn nhỏ, ta dắt theo đệ đệ và muội muội trốn chạy chiến loạn. Giữa đường gặp pháo lửa, chẳng nơi nào mà đi."

"Đang lúc tuyệt vọng… có một tiểu cô nương xuất hiện, cứu ta và người nhà. Khi ấy nàng cũng chỉ là một đứa trẻ."

Ta nín thở, lòng bỗng hoảng hốt.

Bùi Tố như đắm trong hồi ức, giọng vẫn bình thản:

"Nàng dẫn người nhà ta rời đến nơi an toàn. Khi cứu ta, để tránh ta bị thương, nàng đã lấy tay che tai ta."

Hắn dừng lại, ánh mắt nhìn ta ôn hòa:

"Ta nghĩ, nàng ấy thật sự rất mạnh mẽ. Cho nên ta cũng muốn trở thành người mạnh mẽ, có thể bảo vệ kẻ khác."

"Nhiều năm nay, ta vẫn mong được gặp lại nàng ấy. Vì nguyện vọng ấy, ta mới đi được đến hôm nay."

"Bởi ta muốn đứng trước mặt nàng ấy… nói một câu."

Ta siết chặt tay, không biết cảm xúc nào đang dâng trào.

"Muốn nói gì?"

Bùi Tố khẽ cười, đôi mắt sáng trong như suối nhìn ta:

"Cảm ơn nàng."

Ta không rõ thứ cảm xúc lạ lẫm trong lòng mình là gì.

Chỉ biết, ta thật sự thích ở bên Bùi Tố.

Không phải vì chủ thượng.

Là vì ta muốn.

Hình như đã rất nhiều năm rồi… ta chưa từng có nguyện vọng thuộc về chính mình.

Vài ngày sau, ta kéo lò bánh đến Nam phường.

Mua một bao cải khô, dạy người trong giáo phường cách nhào bột, làm bánh.

Lũ trẻ hiếu động cười giỡn vây quanh, trêu Bùi Tố:

"Bùi đại nhân mau nói, tỷ tỷ này là gì của ngài đó! Nói đi nói đi!"

Mặt Bùi Tố đỏ rần, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng mắt nhìn ta thì không lệch lấy một li.

"Là người trong lòng ta."

Tim ta như lỡ mất một nhịp.

Hắn vẫn nhìn ta, giọng nghiêm túc:

"Còn nàng thì sao? Nàng… có thích ta không?"

Có lẽ, ta đã thật sự thích Bùi Tố rồi.

Từ sau lần đến Nam phường, hắn không ngần ngại thổ lộ tình cảm, như thể sợ chỉ cần chậm một khắc, ta sẽ rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!