Vì tốc độ chửi quá nhanh, chủ thượng còn chưa nghe rõ hắn đã chửi gì thì đã bị ném một úi bạc tới.
Chủ thượng tức đến nỗi suýt thì thổ huyết.
Chủ thượng cuối cùng tức nhất vì:
"Ta đường đường là thần tài Vương thành, mà bị hắn dùng bạc đập đầu?! Hắn có mấy xu mà cũng dám vênh mặt đập lão tử?! Hắn bệnh rồi chắc?!"
Cuối thư, chữ xiêu vẹo đến mức như sắp xé giấy:
"Ngươi nghe đây! Bám sát hắn! Giám sát hắn! Không moi được tin gì thì đừng vác mặt về nữa!"
"Bám sát hắn..."
Ta ghi nhớ lời này, cẩn thận cất thư đi, thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ.
Từ hôm đó, ta ngày ngày trợn mắt canh hắn.
Hắn ra cửa ta đưa tiễn.
Hắn về nhà ta đón về.
Hắn viết chữ ta mài mực.
Đến cả lúc hắn ngủ, ta cũng lén lút đứng ngoài cửa sổ ngắm một lúc.
Tóm lại là tuân lệnh nghiêm ngặt, không để lơi mắt một khắc.
Không rõ hắn nói gì với người trong phủ, mà từ đó về sau, bọn họ không còn đề phòng ta nữa, ánh mắt bọn họ còn mang chút đồng tình... và khâm phục?
Đến chiều ngày thứ năm, như thường lệ, ta mượn cớ đọc sách bước vào thư phòng, an vị bên cạnh hắn.
Tiếp tục... nhìn.
Càng nhìn, mặt Bùi Tố càng đỏ.
Đến cuối cùng, ngay cả bút cũng cầm không vững.
Chắc khát nước, hắn đưa tay lấy trà bên mép bàn, ta tốt bụng đưa giúp nhưng hắn lại cuống lên, đánh đổ cả chén.
Ta vội rút khăn lau bàn, còn nghe thấy hắn lầm bầm gì đó rất khẽ.
Ta nghiêng đầu: "Ngài nói gì?"
Bùi Tố quay đầu sang chỗ khác, ngón tay thon dài siết lấy mũi miệng, mạnh đến mức móng tay lún vào da:
"Đừng nhìn ta mãi như vậy..."
Ta ngơ ngác: "Tại sao?"
"…Ta sẽ không nhịn được…"
"Không nhịn được cái gì?"
Ngoài trời nắng thu rực rỡ, gió nhẹ lướt qua, giấy trên bàn xào xạc.
Ngay lúc ấy, bên cửa vang lên mấy tiếng hắng giọng khe khẽ.
Bùi Tố hoàn hồn, hai tai đỏ rực, từ từ hạ tay xuống, cố gắng làm vẻ bình tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!