Chương 7: (Vô Đề)

Về với dáng vẻ vội vã, hơi thở hỗn loạn, như đang có việc trọng yếu.

Muốn thăm dò, ta bèn bưng khay trà, lặng lẽ bước đến thư phòng, định nghe ngóng chút gì.

Qua cánh cửa gỗ khắc hoa, truyền ra giọng của tên tùy tùng trước đây luôn đối địch với ta lớn tiếng:

"Thuộc hạ đã nói sớm nàng là gian tế! Đại nhân! Sao ngài lại không tin?!"

"Tiểu Ngũ, đừng nói nữa."

"Dù có bị đánh chết, ta cũng phải nói! Bụi cỏ trước cửa phát hiện một bộ nhuyễn giáp dính máu, giữa trời còn bắt được bồ câu đưa thư! Rõ ràng là người tam hoàng tử phái đến."

Quản gia bên cạnh cũng buông tiếng thở dài:

"Chuyện này hệ trọng, xin đại nhân chớ mềm lòng. Chứng cứ rành rành, người... còn muốn che chở cho nàng sao?"

Tay ta run lên, khay trà khẽ lắc.

Bùi phủ… đã phát hiện thân phận ta.

Ta nên rời đi ngay sao? Hay... chờ thêm chút nữa?

Đang do dự, liền nghe thấy giọng Bùi Tố vang lên, vẫn như mọi khi ôn nhã.

Nhưng lần này, ẩn sau đó là sự kiên định khác thường:

"Chuyện của ta, ta tự có định đoạt. Không cần các ngươi nhiều lời."

Ta lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Thân phận ta đã bại lộ.

May thay, không rõ vì sao, Bùi Tố vẫn tin tưởng ta.

Bồ câu bị bắt, mấy ngày tới không thể liên lạc với chủ thượng.

Tình thế đã tới bước này, ta phải tăng tốc hoàn thành nhiệm vụ.

Về phòng, ta mở tủ, lấy bộ sa y ra, loạng choạng mặc lên người.

Sau khi chỉnh chỉnh tà váy, ta đứng trước gương đồng xoay một vòng.

Bộ này… mặc thật không quen.

Phiền toái thì có, nhưng thực sự xinh đẹp, như phủ cả ráng chiều lên thân.

Ở bên chủ thượng bao năm, ta ít khi mặc những màu rực rỡ như thế.

Giờ nhìn bản thân trong gương, cũng có phần xa lạ.

Nhưng…

Thành hay bại, quyết định là ở đêm nay.

Trời tối, mưa bất chợt đổ xuống.

Giữa cuối thu, tiết trời đã se lạnh, ra ngoài phải khoác áo nhẹ.

Cơn mưa đêm rơi lắt nhắt, lạnh buốt, chạm vào da thì ẩm dính khó chịu mãi không tan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!