Chương 5: (Vô Đề)

"Đám ám vệ đùa chút thôi... không cần nghiêm túc…"

"Lão tử nghiêm túc đó! Có bản lĩnh thì cắn c.h.ế. t lão tử đi!"

Sau đó, có ám vệ nhà khác nói cho ta biết, mấy vị chủ tử bọn họ thường ngầm bàn tán sau lưng chủ thượng ta.

Bọn họ bảo: Bách Lý Văn trong xương tủy vẫn là m.á. u còn thương nhân, xuất thân hèn kém, chẳng lên được mặt bàn.

Ta giận sôi gan.

Đêm đó, ta lén lút chui vào mấy phủ hoàng tử, đốn sạch hết cây phát tài trong vườn bọn họ.

Cho mấy ngươi nghèo mốc mồm ra!

Khi đó, ta mới mười lăm.

Giờ nghĩ lại, có lẽ khi ấy chủ thượng thấy ta tuổi còn nhỏ, chưa đủ tin cậy mà giao trọng trách.

Nhưng nay ta đã trưởng thành, hẳn là có thể góp sức vì người rồi.

Không thể phụ kỳ vọng của chủ thượng.

Nghĩ vậy, ta cưỡi lên người Bùi Tố, thử đưa tay đặt lên vai hắn.

Bùi Tố mở to mắt, lồng n.g.ự. c phập phồng kịch liệt.

"Đừng…"

Hơi thở hắn bắt đầu rối loạn.

Chưa kịp để ta có phản ứng gì, hắn đã trở tay đè ngược ta xuống giường.

Trời đất quay cuồng, ngọc bội đeo bên hông hắn ép vào người ta đến đau điếng.

Hắn cúi xuống, môi sát bên cổ ta, chậm rãi, dè dặt, nhẹ nhàng hôn lên.

Rồi đột nhiên buông ra.

Ta có chút không hiểu, "ơ" một tiếng đầy ngờ vực.

Bùi Tố không nói một lời.

Hắn cắn chặt môi, kéo chăn một bên cuốn lấy ta, cuộn kỹ như bánh trứng chiên.

Sau đó cúi đầu, qua lớp chăn dày, ôm chặt lấy ta.

Hơi thở hắn dần dần bình ổn.

Một hồi lâu sau, ta nghe thấy giọng hắn, có vẻ cố gắng giữ bình tĩnh:

"Ngọc nương."

"Hửm?"

"Không phải như nàng nghĩ đâu."

Ta ngẩn ra:

"Gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!